Trong vườn hoa của biệt thự.
Lý Kha Y tâm trạng buồn bực đi dạo, trong lòng nhớ đến Đàm Vũ Trạch.
Cô ta muốn quay về gặp Đàm Vũ Trạch, cô ta nhớ anh ta lắm rồi.
Nỗi nhớ nhung trong lòng khó mà nguôi ngoai.
Đã vậy, sự giận dữ lại bắt đầu xuất hiện khi Lý Kha Y nghĩ đến Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn.
Cô ta cực kỳ căm ghét và khinh thường Hứa Nhan Du.
Còn đối với Tạ Hoằng Văn, cô ta cảm thấy có chút hận.
Hận vì cô ta tưởng rằng anh đã từng yêu cô ta nhưng bây giờ lại thay lòng đổi dạ.
Lý Kha Y thầm hỏi ông trời, tại sao đàn ông lại dễ thay đổi đến thế chứ?
Càng nghĩ, Lý Kha Y lại càng cảm thấy trong lòng khó chịu.
Nhìn những bông hoa đẹp đẽ trong vườn, nhưng tâm trạng cô ta lại chẳng có cách nào tốt đẹp được hơn.
Thế là cô ta liền rời khỏi vườn hoa, sau đó định đi vào biệt thự nghỉ ngơi.
Chỉ là lúc này có một người vệ sĩ đi ngang qua va vào cô ta, khiến cho cô ta suýt ngã xuống đất.
Tâm trạng Lý Kha Y vốn đã không tốt, cho nên bây giờ bị va phải thì cô ta rất tức giận.
Chỉ là đang định nổi giận với vệ sĩ thì bỗng nhiên, cô ta lại phát hiện dưới đất có một viên thuốc được đựng trong cái túi zip nhỏ, cùng với một tờ giấy nhỏ được gấp lại cẩn thận.
Hai thứ này rõ ràng là do người vệ sĩ kia vừa thả xuống.
Lý Kha Y bèn nhìn người vệ sĩ đó thì liền thấy anh ta đang nhìn cô bằng một ánh mắt khó hiểu, sau đó thì liền bỏ đi.
Lý Kha Y đã cảm nhận được điều gì đó nên liền lén nhìn xung quanh.
Thấy những người làm trong biệt thự đều ở cách đó khá xa và không để ý đến mình, Lý Kha Y mới lén lút nhặt hai thứ kia lên.
Sau đó, cô ta đã nhanh chóng vào biệt thự rồi đi vào phòng của mình, khóa cửa lại.
Tiếp đó, cô ta liền mở tờ giấy nhỏ kia ra thì vô cùng mừng rỡ.
Là Đàm Vũ Trạch gửi thư cho cô ta!
Lý Kha Y say sưa đọc bức thư mà Đàm Vũ Trạch gửi.
[Kha Y yêu dấu, anh nhớ em rất nhiều.
Em đợi anh có lâu lắm không?
Là anh vô dụng, chưa đủ năng lực cứu được em ra ngoài.
Nhưng em đừng lo, anh đã nghĩ ra cách cứu được em rồi.
Anh đã mua chuộc được một vệ sĩ của Tạ Hoằng Văn, để anh ta làm nội gián.
Bây giờ anh bảo anh ta mang đến cho em một viên thuốc, em hãy tìm thời cơ thả viên thuốc này vào đồ uống của Tạ Hoằng Văn.
Viên thuốc này tan trong nước, không màu, không mùi, không vị.
Em chỉ cần cho Tạ Hoằng Văn uống nó thì hắn ta sẽ đau đớn quằn quại, biệt thự của hắn ta cũng sẽ trở nên hỗn loạn.
Đến lúc đó em có thể nhân cơ hội chạy thoát, nội gián sẽ giúp em rời khỏi biệt thự.
Anh biết em lương thiện, bình thường sẽ không hại người khác.
Nhưng em đừng lo, viên thuốc kia chỉ làm Tạ hoằng Văn đau đớn chứ không hại chết hắn ta.
Vì vậy, em hãy vì tương lai của chúng ta mà cho hắn uống, em nhé.
Kha Y, anh yêu em.]
Lý Kha Y đọc được bức thư này thì liền nhìn về phía viên thuốc.
Cô ta không biết rằng cả trong nguyên tác lẫn hiện tại, Đàm Vũ Trạch đều lừa dối cô ta.
Sự thật là khi uống viên thuốc này thì khả năng sống sót là rất thấp, Đàm Vũ Trạch gần như chắc chắn Tạ Hoằng Văn sẽ chết nếu uống viên thuốc này.
Nhưng vì sợ Lý Kha Lương thiện không dám ra tay, cho nên anh ta đã lừa cô rằng uống viên thuốc này chỉ gây ra đau đớn.
Lý Kha Y ở trong nguyên tác vì vậy mới bỏ viên thuốc này vào đồ uống của Tạ Hoằng Văn.
Mà trước khi bỏ, cô ta do dự rất lâu.
Bởi cô ta nghĩ Tạ Hoằng Văn thích mình, cho nên cô ta không nỡ hại anh.
Nhưng hiện tại, Lý Kha Y nghĩ đến những lúc Tạ Hoằng Văn đối xử với mình thì vô cùng uất ức.
Vì vậy, cô ta không hề có chút do dự.
Lý Kha Y còn nóng vội, muốn mau chóng bỏ độc Tạ Hoằng Văn để cô ta có thể trốn đi.
Bởi cô ta cho rằng anh đã thay lòng, cho nên anh có chịu đau thì cô ta cũng không thương tiếc nữa.
Hai ngày sau.
Tạ Hoằng Văn vẫn chưa từ nước ngoài trở về nên Hứa Nhan Du thấy vô cùng buồn chán, cũng vô cùng nhớ anh.
Cô nhắn tin hỏi anh: [Bao giờ anh mới về?]
Tạ Hoằng Văn nhanh chóng nhắn lại: [Mấy ngày nữa.]
Hứa Nhan Du không khỏi hụt hẫng, than thở với anh: [Suốt ngày ở biệt thự, em chán lắm rồi.]
Sau đó, Hứa Nhan Du đắn đo suy nghĩ một lát rồi thử hỏi: [Em có thể ra ngoài được không?]
Hứa Nhan Du cho rằng Tạ Hoằng Văn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cô, cho nên có lẽ bây giờ anh chưa thể cho cô ra ngoài.
Nhưng cô vẫn thử hỏi anh, vậy mà không ngờ rằng anh lại nhắn: [Được.]
[Được?] Hứa Nhan Du kinh ngạc mà hỏi: [Anh đồng ý cho em ra ngoài sao?]
[Ừ.
Nhưng phải có vệ