Viên thuốc mà Lý Kha Y được nội gián đưa, cô ta luôn giữ bên mình.
Vì vậy, bây giờ cô ta liền nhanh chóng xuống bếp.
Bình thường tầm giờ này Lý Kha Y đều xuống bếp xin đầu bếp thức ăn, cho nên mọi người cũng không nghi ngờ gì nếu thấy cô ta xuống bếp cả.
Mà hiện tại, đầu bếp và phụ bếp đang khá bận rộn, còn một dì giúp việc thì đang nấu canh giải rượu cho Tạ Hoằng Văn.
Lý Kha Y liền suy nghĩ một lát, sau đó bèn mon men đến gần dì giúp việc.
Dì giúp việc không ưa Lý Kha Y, thấy cô ta đến gần mình thì cau mày.
“Gì vậy?”
Lý Kha Y bèn bày ra bộ mặt vô hại rồi nói: “Cháu không biết làm canh giải rượu, cho nên cháu muốn nhìn dì làm để học hỏi ạ.”
Dì giúp việc nghe vậy thì không nói gì nữa, chỉ lừ mắt nhìn Lý Kha Y một cái rồi mặc kệ cô ta.
Lý Kha Y thì lại nhăm nhe, tìm thời cơ để bỏ viên thuốc độc vào canh giải rượu.
Lúc này, dì giúp việc lại quay người, đi đến chỗ đầu bếp để lấy lọ gia vị.
Lý Kha Y thấy cơ hội đến thì liền nhanh chóng lấy viên thuốc ra rồi bỏ vào nồi canh.
Nồi canh đang được đun nóng, cho nên viên thuốc nhanh chóng bị tan.
Nhưng chưa kịp tan hết thì dì giúp việc đã cầm lọ gia vị về, vậy nên Lý Kha Y liền vội vàng bước đến chắn trước mặt dì giúp việc, không cho gì ấy nhìn thấy viên thuốc trong nồi.
Mà dì giúp việc thấy Lý Kha Y chắn đường mình thì khó chịu, liền cáu kỉnh hỏi: “Cô làm gì vậy?”
Lý Kha Y hoang mang, vội vàng tìm chuyện nói để đánh lạc hướng dì giúp việc.
“Dì à… Cái lọ gia vị này là gì ý nhỉ? Trông màu sắc lạ quá.”
“Cô thần kinh à?” Dì giúp việc nhăn mặt, đẩy Lý Kha Y ra.
Nhưng Lý Kha Y lại giữ lấy tay dì ấy rồi tiếp tục câu giờ: “Dì ơi, dì có thể dạy cháu làm canh giải rượu không? Cháu muốn tự tay pha cho Hoằng Văn uống.”
Nghe đến đây, dì giúp việc thật sự bực mình, liền chỉ tay vào mặt Lý Kha Y rồi mắng: “Ông chủ không cần cô nấu canh đâu.
Ông chủ có cô Hứa rồi, tốt nhất cô đừng có mấy suy nghĩ không an phận! Sớm muộn gì cô cũng sẽ bị đuổi ra khỏi cái biệt thự này thôi!”
Nghe thấy mấy lời mắng chửi này, Lý Kha Y tức đến đỏ mắt.
Cô ta thật sự muốn mắng chửi lại dì giúp việc, nhưng cuối cùng vẫn đành nhịn xuống.
Dì giúp việc lúc này lại kéo Lý Kha Y sang một bên rồi tiếp tục nấu canh.
Mà viên thuốc trong canh lúc này đã tan hết, cho nên dì giúp việc không hề phát hiện ra Lý Kha Y đã bỏ thuốc độc vào.
Lý Kha Y vì vậy nên cũng đã yên tâm, thế là cô ta liền nhanh chóng đi lên phòng khách.
Trong lúc đó, ở trong phòng.
Hứa Nhan Du vẫn còn suy nghĩ về chuyện Tạ Hoằng Văn nói mình giết anh vệ sĩ kia.
Cô thật sự không dám tin, cũng không muốn tin anh đã làm như vậy.
Vì thế, cô rất khổ tâm.
Hỏi hệ thống thì hệ thống lại không xuất hiện, cho nên tâm tình cô lại càng bực tức, khó chịu.
Vậy mà lúc này, trong đầu cô đột nhiên lại vang lên một giọng nói máy móc, hỏi rằng: [Hứa Nhan Du, hôm qua cô đã gọi tôi?]
Nghe thấy giọng nói này, Hứa Nhan Du liền kích động.
[Hệ thống?]
[Là tôi.]
[Mi đã đi đâu vậy?] Hứa Nhan Du sốt ruột, [Ta gọi mi suốt từ hôm qua đến hôm nay đấy!]
Hệ thống liền đáp: [Vì hệ thống xảy ra một số trục trặc cần phải giải quyết, cho nên tôi đã vắng mặt.
Cô gọi tôi có chuyện gì?]
Nhận được câu hỏi này, sắc mặt Hứa Nhan Du có hơi trầm xuống.
Sau đó, cô mới nói: “Hoằng Văn bảo ta rằng anh ấy đã giết anh vệ sĩ… Ta muốn hỏi mi đó có phải sự thật không?”
Khi hỏi hệ thống như vậy, Hứa Nhan Du thật sự rất lo lắng.
Lo lắng hệ thống sẽ trả lời là đúng, Tạ Hoằng Văn thật sự đã giết anh vệ sĩ kia.
Nhưng may sao, hệ thống lại bảo: [Không, Tạ Hoằng Văn nói dối.
Trong vòng mấy ngày qua anh ta chưa hề giết hay cho người giết bất cứ ai cả.]
Nghe thấy vậy, Hứa Nhan Du vô cùng bất ngờ.
[Thật sao? Anh ấy không giết anh vệ sĩ kia sao?]
Hệ thống nói: [Đúng.], Hứa Nhan Du liền vui vẻ mà mỉm cười.
Nhưng sau đó, cô lại hỏi: [Vậy tại sao anh ấy lại nói dối?]
Không ngờ rằng, hệ thống lại nói: [Vì ghen.]
[Ghen?] Hứa Nhan Du không tin nổi mà hỏi, [Ghen gì chứ?]
Hệ thống bèn kể cho Hứa Nhan Du nghe chuyện hôm đó ở trên sân thượng, Tạ Hoằng Văn đã nhìn thấy Hứa Nhan Du và anh vệ sĩ vui vẻ nói chuyện với nhau.
Nghe xong, Hứa Nhan Du mới biết Tạ Hoằng Văn hóa ra lại có tính chiếm hữu cao đến vậy.
Cô mới chỉ nói cười với anh vệ sĩ một chút thôi, vậy mà Tạ Hoằng Văn đã chuyển anh ấy sang khu vực khác làm việc, không cho anh ấy đến biệt thự làm nữa.
Nói thật, Hứa Nhan Du vốn không thích những người đàn ông có tính chiếm hữu cao.
Họ có tính chiếm hữu cao có thể là vì họ thích bạn, nhưng cũng có thể họ chỉ coi bạn như vật sở hữu mà thôi.
Hứa Nhan Du đương nhiên không thích làm vật sở hữu.
Cô cũng tự biết giữ khoảng cách nhất định với người khác giới, cho nên cô cực kỳ ghét người khác quản mình.
Tuy nhiên, vì cô yêu