Tạ Hoằng Văn nghẹn ngào cầu xin Hứa Nhan Du, khóe mắt anh không biết từ bao giờ đã đỏ lên, nước mắt cũng không biết từ khi nào đã rơi xuống.
Từ khi còn nhỏ, nhận thức được rằng mình bị người ta khinh thường, Tạ Hoằng Văn đã không còn khóc nữa.
Bị mẹ nuôi hành hạ, anh không khóc.
Bị người khác bắt nạt, anh không khóc.
Bị dao đâm, bị thương đến suýt nữa chết đi, anh cũng không khóc.
Chỉ có bây giờ, khi nhìn thấy Hứa Nhan Du yếu ớt nằm trên giường bệnh, anh mới không nhịn nổi mà rơi nước mắt.
Anh cũng biết rằng hóa ra, so với việc bản thân chết đi, thì việc Hứa Nhan Du không còn trên cõi đời này còn đáng sợ và đau buồn hơn gấp vạn lần.
Đến buổi chiều.
Anh đầu đinh đến khuyên Tạ Hoằng Văn ăn chút gì đó và nghỉ ngơi một lát.
Cả đêm hôm qua Tạ Hoằng Văn đã không ngủ nghỉ, đến tận đến bây giờ anh vẫn chưa từng chợp mắt.
Cơm anh cũng không ăn, nước anh cũng không uống, cứ như thế này thì nhất định sẽ kiệt sức.
Thế nhưng, dù anh đầu đinh khuyên thế nào thì Tạ Hoằng Văn cũng không nghe.
Anh đuổi anh đầu đinh ra ngoài, sau đó một mình ngồi bên giường bệnh của Hứa Nhan Du để đợi cô tỉnh lại.
Đến tối.
Các bác sĩ lại đến kiểm tra cho Hứa Nhan Du, sau đó đã báo cáo với Tạ Hoằng Văn rằng Hứa Nhan Du không có vấn đề gì nguy hiểm, cô sẽ sớm tỉnh lại.
Mà lúc báo cáo với Tạ Hoằng Văn, các bác sĩ thật sự rất run sợ.
Bọn họ sợ Tạ Hoằng Văn sẽ nổi điên lên, không chừng còn tiễn luôn bọn họ xuống suối vàng giống như cách anh đã tiễn cái kẻ phản bội kia.
Nhưng Tạ Hoằng Văn lúc này lại bình tĩnh lạ thường, không hiểu sao lại càng khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi.
May sao sau khi nghe tình hình của Hứa Nhan Du xong, anh đã nhanh chóng cho bọn họ ra ngoài.
Sau đó, anh liền chuẩn bị khăn ấm rồi đến bên giường bệnh, tỉ mỉ mà nhẹ nhàng dùng khăn lau mặt và cơ thể cho Hứa Nhan Du.
Đến lúc lau xong, Tạ Hoằng Văn lại ngồi xuống bên giường bệnh.
Lúc này khuôn mặt anh đã nhợt nhạt, ánh mắt thì giống như mất đi sức sống.
Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của Hứa Nhan Du, ánh mắt anh lại dần dần trở nên dịu dàng.
Thế rồi, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Hứa Nhan Du, sau đó lại thủ thỉ với cô: “Sao cô lâu tỉnh dậy vậy? Cô thật sự sẽ không sao, phải không?”
“Đúng vậy, cô sẽ không sao, tôi nghĩ mình phải tin bác sĩ.
Nhưng nếu cô chết, vậy thì cũng không sao cả.” Nói đến đây, Tạ Hoằng Văn lại nở một nụ cười thanh thản mà bảo, “Chiều nay tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.
Cuộc đời này của tôi ngoài tiền và quyền lực ra thì chẳng có gì tốt đẹp cả.
Nếu cô mà chết thì tôi sẽ cho người đi trả thù cho cô.
Sau đó…”
“Tôi sẽ đi theo cô.”
Nói đến đây, Tạ Hoằng Văn nhìn Hứa Nhan Du một lát rồi nhướn người, hôn lên trán cô.
Sau đó, anh lại dịu dàng mà nói: “Đừng hiểu lầm, tôi không giống như mấy kẻ ngốc vì tình mà tự tử đâu.
Chẳng qua cuộc sống của tôi quá vô vị, cho nên tôi mới đi theo cô thôi.”
“Cô đã nói cô yêu tôi mà, phải không? Nếu là nói thật, vậy thì chúc mừng, tôi sẽ đi theo cô, bù đắp cho cô, đối xử thật tốt với cô.
Còn nếu là nói dối, vậy thì xui xẻo cho cô rồi.
Bởi tôi vẫn sẽ đi theo cô, bù đắp cho cô, đối xử thật tốt với cô.
Cô không có quyền từ chối.”
Tạ Hoằng Văn nói rồi cởi giày, sau đó từ từ leo lên giường bệnh, nằm xuống bên cạnh Hứa Nhan Du.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói nhỏ vào tai cô: “Tôi không sợ chết, cho nên cô mà chết thì tôi cũng sẽ đuổi theo cô.
Nhưng mà sống vẫn sẽ tốt hơn.
Bởi vì khi sống tôi có nhiều tiền, tôi có thể mua cho cô thật nhiều thứ.
Còn chết rồi, tôi sợ mình chẳng còn gì cho cô cả.”
Nói đến đây, anh ôm Hứa Nhan Du chặt hơn.
Lại nhớ đến bát canh có độc đó, anh bèn thủ thỉ: “Nếu biết trước cô sẽ uống bát canh đó, vậy thì trước đó tôi thà tự mình uống còn hơn.
Dù sao tôi làm bao nhiêu điều ác như vậy, tôi mới là người cần phải chết.”
“Nhưng cô, tại sao cô lại ngốc như vậy? Cô uống bát canh đó làm gì, ngay từ đầu cô nên để mặc tôi uống rồi chết đi.
Thế rồi trước khi tôi chết, cô nói rằng cô yêu tôi, vậy thì tôi sẽ để cho cô tất cả tài sản của mình, vậy không phải tốt rồi sao?”
“Đồ ngốc, chỉ cần nghe cô nói ngọt một chút thôi, vậy thì chuyện gì tôi cũng nghe theo cô mà.”
Nói dứt lời, Tạ Hoằng Văn liền cúi người, hôn nhẹ lên đôi môi Hứa Nhan Du.
Sau đó, anh nằm xuống gối rồi nhắm mắt lại, muốn từ từ chìm vào trong giấc ngủ.
Thế nhưng lúc này, anh lại nghe thấy bên tai, tiếng gọi yếu ớt bỗng vang lên: “Hoằng Văn.”
Tạ Hoằng Văn liền ngay lập tức mở mắt ra, nhìn vào Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du đang nằm ngửa liền khó khăn mà quay sang, nhìn Tạ Hoằng Văn rồi cố gắng mỉm cười.
Vào giây phút nhìn thấy nụ cười ấy, Tạ Hoằng Văn cảm thấy cõi lòng đang dần dần chết mòn của mình đã từ từ sống lại.
Trái tim toàn vết thương đầy đau đớn của anh cũng như được chữa lành, ánh mắt anh tràn ngập sự vui mừng và niềm