Một tháng trước khi bước vào kỳ thi đại học, thần kinh Ôn Trĩ Sơ luôn luôn căng thẳng, tâm tình đó cứ một mực theo cậu đến tận một ngày trước khi kỳ thi diễn ra.
Đây chính là sự kiện trọng đại nhất trong cuộc đời Ôn Trĩ Sơ mà chính cậu được tự tay nắm giữ, thế nên mấy ngày này hầu như Tần Gia Thụ đều ở bên cạnh cậu, nói chuyện với cậu, không muốn cho cậu phải chịu quá nhiều áp lực.
Ngay cả Thiên Miêu tinh linh cũng biến mất trong suốt mấy ngày cậu thi đại học này.
Lúc Ôn Trĩ Sơ cầm thẻ dự thi ra khỏi phòng, gần như là cậu đã bỏ được nỗi lo lắng suốt nửa năm qua ở lại phía sau, tựa như một người đi suốt chặng đường dài dằng dặc cuối cùng cũng đến được nơi mà mình muốn đến, loại bỏ được gánh nặng và hành lý mang theo bên người.
Âm thanh máy móc quen thuộc trong đầu đúng hẹn mà tới.
[Hệ thống: Thiếu niên, chúc mừng cậu tốt nghiệp trung học.]
Thiên Miêu tinh linh quan tâm chăm sóc như thế, khiến Ôn Trĩ Sơ cảm thấy không quen, ngại ngùng nói với nó: “Cám ơn cậu”.
Bùm… Bùm… Bùm…
Âm thanh kỳ quái truyền ra từ trong đầu, Ôn Trĩ Sơ khó hiểu: “Cậu trục trặc hả?”
Thiên Miêu tinh linh không nói gì.
Ôn Trĩ Sơ tò mò, “Sao thế?”
Chỉ nghe thấy Thiên Miêu tinh linh yếu ớt nói: [Tôi đốt pháo hoa cho cậu].
Ôn Trĩ Sơ:.
.
.
Trong lúc nhất thời, hệ thống đang đốt pháo hoa và người chưa thấy pháo hoa đâu đều trầm mặc.
Cám ơn cậu, Meo Meo tri kỷ.
Nhưng mà cái pháo hoa này của cậu, căn bản là tôi không thể nhìn thấy…
Ôn Trĩ Sơ cất bước ra khỏi trường học, âm thanh pháo hoa trong đầu chẳng khác gì cái đĩa CD bị xước chứa đầy tạp âm đang ầm ầm phát ra tiếng động, làm cho cậu có cảm giác đầu của mình sắp hỏng mất rồi.
Lúc này pháo hoa đã ầm vang trong đầu cậu suốt năm phút đồng hồ, nhưng Thiên Miêu tinh linh cũng chỉ vì tốt bụng mới chúc mừng cậu, cậu sợ làm tổn thương trái tim của nó, Ôn Trĩ Sơ cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: “Thiên Miêu tinh linh, pháo hoa còn chưa đốt xong hả?”
[Hệ thống: Xong rồi.]
?
Ôn Trĩ Sơ: “Vậy cái gì đang vang lên trong đầu tôi vậy?”
[Hệ thống: BGM tôi phối cho cậu đấy.]
Ôn Trĩ Sơ:.
.
.
[Hệ thống: Không ngờ là bài thi Tiếng Anh của cậu cũng hoàn thành rất thuận lợi.]
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu.
Môn cuối cùng của kỳ thi đại học là môn Tiếng Anh, Ôn Trĩ Sơ còn cho rằng cậu sẽ phải ngồi đến tận giây phút cuối cùng mới có khả năng làm xong bài, ai ngờ cậu tốn không quá nhiều thời gian như tưởng tượng, kiểm tra xong mấy lần rồi còn có thể nộp bài sớm.
Quả là làm con mèo nhỏ hoảng sợ một trăm năm.
Lúc Ôn Trĩ Sơ ra khỏi trường thi, vừa đến cổng trường đã thấy Tần Gia Thụ đứng trong đám đông, đối phương như hạc giữa bầy gà, vô cùng dễ thấy.
Lúc này Tần Gia Thụ đang cầm trong tay một bó hoa tươi diễm lệ, nhưng trong mắt Ôn Trĩ Sơ, người cầm hoa còn đẹp mắt hơn nhiều.
Gần như là từ khi môn thi đầu tiên bắt đầu, Tần Gia Thụ đã đưa cậu tới trường thi, sau đó lại đợi cậu ra về.
Công việc này vốn là của phụ huynh các thí sinh, nhưng Ôn Trĩ Sơ không có người thân, thế là hắn một mực trái đưa phải đón, hắn không muốn trong thời điểm quan trọng như thế này, Ôn Trĩ Sơ lại bị phân tâm bởi vì một chút việc nhỏ nhặt, khiến cậu cảm thấy không an lòng.
Ôn Trĩ Sơ vừa nhìn thấy hắn, hai mắt lập tức sáng bừng, niềm hạnh phúc to lớn tràn ngập trái tim, không có cách nào khống chế nổi.
Cậu vượt qua đường ranh giới ngăn cách bên ngoài địa điểm thi, nhào vào trong đám đông, muốn nhanh chóng chạy về phía đối phương.
Nhưng còn chưa chạy tới nơi, cậu đã như đứa bé con vui sướng cất giọng nói: “Tần Gia Thụ… tôi thi xong rồi!”
“Cuối cùng tôi cũng thi xong rồi!”
Thiếu niên mang trên gương mặt nụ cười thanh xuân rực rỡ, giống như đóa hoa thủy sinh dưới ánh nắng mặt trời, mang theo tinh thần phấn chấn mạnh mẽ sinh sôi, bất bại bất diệt.
Tần Gia Thụ nhìn cậu, ánh mắt nóng bỏng, bước nhanh về phía cậu.
Ôn Trĩ Sơ không kiềm chế được vui sướng, ôm chặt lấy đối phương.
Bàn tay to của Tần Gia Thụ đặt bên hông người ta, ổn định lại thân thể quá kích động mà có chút bối rối của cậu.
“Chúc mừng cậu đã tốt nghiệp trung học”.
Âm thanh trầm thấp êm tai vang ở bên tai, Ôn Trĩ Sơ giang hai tay vòng quanh người hắn.
“Cậu cũng thế”.
Ôn Trĩ Sơ ôm hoa vào trong ngực, Tần Gia Thụ dẫn cậu tới khách sạn đã đặt trước ăn cơm, nhưng không biết tại sao sau khi ăn cơm xong, trên đường trở về nhà, cả hai người họ đều có chút là lạ.
Bầu không khí giữa hai người hơi khác so với ngày thường, muốn nói chuyện với nhau nhưng lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Ôn Trĩ Sơ ngơ ngác ôm bó hoa trong lồng ngực, lặng lẽ liếc mắt nhìn đối phương.
Ánh mắt cả hai chạm vào nhau, đều theo bản năng quay đầu sang chỗ khác.
Cho đến tận khi sắp về tới nơi, cả hai lại cùng lúc mở miệng.
“Chuyện đó”.
“Chuyện đó”.
Hai người đều sững sờ, Tần Gia Thụ: “Cậu nói trước đi”.
Ôn Trĩ Sơ lại lắc đầu: “Cậu… cậu nói trước đi”.
Hai người họ lâm vào tình thế giằng co, Ôn Trĩ Sơ đành lên tiếng trước: “Tôi… tôi có chút đồ quên mua”.
Tần Gia Thụ: “Tôi cũng thế.”
Sau đó hai người nhìn nhau một cái, gần như đồng thời mở miệng, “Hay là cậu đi mua trước đi, tôi chờ cậu.”
“.
.
.”
Cuối cùng sau khi thương lượng, mỗi người một đường chia nhau đi mua đồ mình muốn, sau đó hẹn gặp ở cửa nhà.
Chờ khi không còn trông thấy bóng dáng người ta, Ôn Trĩ Sơ mới đỏ mặt tiến vào tiệm thuốc, nói với nhân viên mình thứ đồ mình muốn mua.
Sau khi cậu nói mình muốn cỡ lớn nhất, nhân viên bán hàng khó tin nhìn sang, làm cho Ôn Trĩ Sơ hận không thể chui luôn xuống lòng đất.
Vì kỳ thi đại học, hai người họ cả tháng qua không hề có hành động nào thân mật, Ôn Trĩ Sơ cũng đã nghĩ kỹ rồi mới đến tiệm thuốc mua cái này, dù sao chuyện nên làm không nên làm hai người họ cũng đã làm hết.
Mỗi lần thấy đối phương nhịn đến vất vả, phải dừng lại đúng lúc, cậu cũng biết Tần Gia Thụ đang lo lắng cho cảm nhận của cậu.
Nhưng chính là… có đôi khi một người lo lắng quá, sẽ làm cho người còn lại nảy sinh chút tò mò với chuyện này.
Cũng không biết đối phương biết cậu mua thứ đồ này về có giật mình hay không.
Cuối cùng hai người họ gần như về đến cửa nhà cùng một lúc, đều đem đồ mình mua giấu sau lưng.
Ôn Trĩ Sơ hoảng sợ, chẳng lẽ đối phương cũng mua thứ đồ giống y như mình.
Thế nhưng thân hình Tần Gia Thụ cao lớn, đồ hắn giấu sau lưng đương nhiên cậu không thể nào trông thấy được.
Sau khi vào nhà đóng cửa lại, Ôn Trĩ Sơ còn đang nghĩ rằng có nên đồng thời đưa đồ họ mới mua ra cho người kia thấy hay không, thì lại thấy đối phương có ý chuyển đồ vật hắn mới mua ra trước mặt cậu, thế là cậu cũng vội vàng làm theo.
Hai người họ gần như mở miệng cùng một lúc, “Cho cậu”.
Nhưng mà sau âm thanh này, cả thế giới dường như đã đóng băng lại.
Tần Gia Thụ đưa cho Ôn Trĩ Sơ một hộp bánh gato lớn.
Ôn Trĩ Sơ đưa cho Tần Gia Thụ một cái túi trang trí theo phong cách Mosaic.
!!!
Ôn Trĩ Sơ lập tức trợn to hai mắt, nhìn bánh gato trong tay người ta lại nhìn cái túi trong tay mình, lập tức giấu cái túi về phía sau.
Tần Gia Thụ nhìn cậu, tròng mắt đen nhánh kia đậm thêm mấy phần: “Cho tôi?”
Ôn Trĩ Sơ đỏ mặt: “Tôi… tôi…”
Ôn Trĩ Sơ xấu hổ cầm đồ ôm hoa liên tục lùi về phía sau.
Tần Gia Thụ đặt bánh gato xuống bàn, nhấc đôi chân dài tiến đến gần cậu: “Tự mua?”
Giọng điệu đối phương lộ ra từng chút từng chút vui vẻ, Ôn Trĩ Sơ nghe vào mặt đỏ như sắp nhỏ máu.
Đối phương cầm cái túi trong tay cậu, lấy đồ từ bên trong ra, ánh mắt hứng thú nhìn ngắm.
Ôn Trĩ Sơ muốn lấy lại: “Cậu… cậu có thể làm như không thấy”.
Ai ngờ người ta nào có cho, Tần Gia Thụ từng bước tới gần, Ôn Trĩ Sơ hoảng sợ ngã ngồi xuống ghế, nhìn đối phương âm thầm tự nuốt nước bọt.
Tần Gia Thụ