Nỗi khiếp sợ ngã từ trên tường cao xuống còn chậm chạp chưa tiêu hóa hết, Ôn Trĩ Sơ mở miệng, trái tim vẫn đập thình thịch, không biết rằng đây là nỗi sợ do ngã xuống hay là do bị Tần Gia Thụ dọa.
Giọng hát vừa run rẩy vừa lạc nhịp, nghe còn khó chịu hơn cả tiếng ma sát với thủy tinh.
Ôn Trĩ Sơ hát xong liền hối hận, cố giả vờ bĩnh tĩnh, chớp mắt với người kia hai cái.
Nghe rồi chứ, nhất định hắn đã nghe thấy bài hát này rồi nhỉ?
Lâm muội muội, nữ chủ đỉnh lưu hàng chóp của giới cổ trang.
Tần Gia Thụ tối sầm mặt: "Chưa từng nghe qua".
Ôn Trĩ Sơ: !!!
Đối phương nói một câu chưa từng nghe qua, sợ hãi trong lòng cậu dâng lên gấp bội.
Ôn Trĩ Sơ đành phải kiên trì mở miệng nói tiếp: "Không sao...!không sao, hiện giờ cậu đã nghe thấy rồi đấy".
Tần Gia Thụ lườm cậu một cái, giọng nói lạnh lùng không có độ ấm: "Vậy nghĩa là tôi còn phải cám ơn cậu?"
Ôn Trĩ Sơ sửng sốt, ngại ngùng cúi đầu, "Đừng...!đừng khách khí".
"..."
Khuôn mặt tuấn tú của Tần Gia Thụ lại càng đen hơn, giọng nói tựa như lưỡi đao sắc lạnh: "Xuống khỏi người tôi ngay".
Gần đây có nhiều chuyện xảy ra, sáng nay Quý Phong Trường hỏi hắn buổi tối có muốn ra ngoài chơi game không, lúc này hắn mới ý thức được đã lâu rồi mình không có thời gian thả lỏng.
Sau khi ra khỏi trường học, hắn đang định gọi điện thoại hỏi vị trí của đối phương, vừa mới ấn số còn chưa kịp kết nối, Tần Gia Thụ cúi đầu nhìn Ôn Trĩ Sơ, thì đã bị vật thể lạ từ trên trời rơi xuống này nện trúng.
Ôn Trĩ Sơ không phách lối kiêu ngạo giống như lúc trước, không biết có phải giả vờ hay không, hắn cũng lười quan tâm đến.
Thế nhưng đối phương thường xuyên gây phiền phức cho hắn, lần này ngã trúng hắn cũng chắc chắn là cố ý.
Ôn Trĩ Sơ nghe xong liền vội vàng muốn đứng dậy, "Đứng...!đứng lên ngay đây".
Cậu bị Tần Gia Thụ dọa, toàn thân run lẩy bẩy, bắp chân run không thể khống chế nổi, lúc đứng dậy bàn tay vô thức vươn ra bám lấy bả vai đối phương.
Thấy Tần Gia Thụ đang nhìn mình, Ôn Trĩ Sơ càng cười to hơn: "Ha ha...!bám nhờ một chút".
Nhưng ánh mắt đối phương quá mức dọa người, Ôn Trĩ Sơ mới nhổm lên được một nửa thì bàn tay bám vai hắn đã trượt xuống, lại ngã về đùi của đối phương.
Hai người bất ngờ mặt đối mặt.
Lại quay về điểm xuất phát...
Tần Gia Thụ: "Khôi phục hiện trường gây án?"
Ôn Trĩ Sơ: ...
Nhất thời cậu thậm chí còn nghĩ đến chuyện tự tử, không dám nhìn Tần Gia Thụ thêm nữa.
Hắn sẽ không đánh mình chứ? Chắc là hắn sẽ không đánh mình đâu nhỉ?!!!!
Thấy cánh tay đối phương nâng lên, Ôn Trĩ Sơ sợ hãi, vô thức ôm lấy cái đầu tràn đầy tri thức của mình, còn tưởng mình sẽ bị đánh, ai ngờ một khắc sau, thân thể bỗng nhiên bay lên, chưa kịp tỉnh táo lại đã thấy mình ngồi trên mặt đất.
Tần Gia Thụ giống như nhổ nấm, nhổ Ôn Trĩ Sơ lên rồi lại chôn cậu xuống, sau đó phủi phủi tay áo đứng dậy.
Ôn Trĩ Sơ chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thấy bóng dáng cao lớn ấy đi về phía trước vài bước, khom lưng nhặt di động dưới mặt đất lên, ấn ấn mấy cái, sau khi xác nhận nó đã bị hỏng xong, mới thấp giọng chửi tục một câu.
Một câu nói này làm cho trái tim Ôn Trĩ Sơ run bắn.
Tần Gia Thụ lúc này với Tần Gia Thụ ban ngày như hai người khác biệt, câu nói tục này không hề hòa hơp chút nào với gương mặt mặt đẹp trai dịu dàng lễ phép của hắn.
Ôn Trĩ Sơ ngồi dưới đất mấp máy môi, "Điện thoại.
.
.
Điện thoại, tôi sẽ bồi thường cho cậu".
Nhưng một ánh mắt đối phương cũng không muốn cho cậu, cất bước rời đi.
Đến khi bóng dáng đối phương hoàn toàn biến mất, cậu mới dám thở ra một hơi dài.
"Thiên Miêu tinh linh."
[Hệ thống: Tôi đây.]
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Ôn Trĩ Sơ hiện giờ, hệ thống nghĩ cậu gọi mình ra là do đã bị dọa sợ, Thiên Miêu tinh linh nở nụ cười xấu xa, chuẩn bị nói ra nhưng lời an ủi vô cùng sinh động.
Nhưng lời còn chưa rời khỏi miệng, đã nghe thấy Ôn Trĩ Sơ nói: "Mau phát tiền đi".
[.
.
.]
[Hệ thống: Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị nhân vật phản diện đạt 2%, phần thưởng là 50 tệ.]
Chờ đến khi hai chân hết mềm nhũn, Ôn Trĩ Sơ mới đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, đi tới nhặt cặp sách rơi cách đó không xa.
[Hệ thống: Có phải lúc nãy cậu mới nói là muốn đền di động cho người ta không?]
Ôn Trĩ Sơ nghe xong, gật nhẹ đầu, dù sao lúc nãy Tần Gia Thụ cũng chỉ đứng ở đây gọi điện thoại, cậu lại từ trên tường rơi xuống nện trúng người ta, còn làm cho điện thoại người ta bị hỏng.
Cho dù xét từ khía cạnh nào, thì cậu cũng có nghĩa vụ phải bồi thường cho Tần Gia Thụ.
[Hệ thống: Cậu biết điện thoại của cậu ta bao nhiêu tiền không?]
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, "Không biết, cậu biết không?"
[Hệ thống: Ký chủ lúc trước của tôi từng dùng qua điện thoại của hãng này, 8000 tệ, nhưng còn chưa phải là đời mới nhất đâu].
Con ngươi của thiếu niên phóng to trong nháy mắt, há hốc miệng kinh ngạc.
Nếu tính toán như vậy, cậu phải đền cho Tần Gia Thụ một vạn.
Thiên Miêu tinh linh chậc chậc lắc đầu, trong lúc nhất thời nó còn nghi ngờ đối phương không phải người may mắn được Chủ Thần lựa chọn, mà chính là kẻ xui xẻo nhất thì đúng hơn.
Gấu Bernard chắc cũng không xui xẻo được như cậu ta.
(*) Gấu Bernard hay còn gọi là Backkom: Nhân vật chú gấu xui xẻo trong phim hoạt hình của Hàn Quốc.
Hai trăm tệ điện nước còn chưa kiếm đủ, trên người đã phải gánh một khoản nợ khổng lồ.
[Hệ thống: Thật sự là không được đâu, chúng ta bỏ cái nhiệm vụ khó khăn này đi nhé.]
Ôn Trĩ Sơ: ...
Hiện giờ cậu thực sự sắp khóc không ra nước mắt, chả lẽ cậu muốn bỏ là bỏ được ngay hả?
Nhưng nghĩ kỹ một chút, cũng đâu phải lúc nào cậu cũng xui xẻo, ít nhất lúc bố mẹ còn sống trên đời, cả tuổi thơ của cậu đều không lo không nghĩ, đó cũng chính là mặt trời là ánh sáng của cả cuộc đời cậu.
Ôn Trĩ Sơ giải thoát chính mình khỏi cảm xúc nặng nề, cất bước đi về phía bến xe bus, nhưng rất nhanh, cậu bỗng phát hiện ra một điểm đột phá.
Ký chủ lúc trước của Thiên Miêu tinh linh có thể mua được điện thoại tám nghìn tệ, chứng tỏ sau này phần thưởng của nhiệm vụ sẽ không ít.
Chỉ cần cậu cố gắng làm nhiệm vụ, chắc chắn là khoản nợ một vạn này sẽ nhanh chóng trả hết.
Ôn Trĩ Sơ mấp máy môi, "Thiên Miêu tinh linh."
[Hệ thống: Sao thế, thiếu niên?]
"Ký chủ lúc trước của cậu làm bao nhiêu nhiệm vụ thì mua được điện thoại?"
[Hệ thống: Một nhiệm vụ.]
Ôn Trĩ Sơ sững sờ, nhiệm vụ đầu tiên của cậu chỉ được thưởng có mười tệ, "Tại sao ký chủ trước của cậu lại được thưởng nhiều vậy?"
[Hệ thống: Đâu có, cũng là mười tệ mà.]
Ôn Trĩ Sơ có chút khó hiểu: "Anh ta mang theo tiền mặt trước lúc xuyên qua sao?"
[Hệ thống: Cậu ấy dùng mười tệ mua xổ số.]
Ôn Trĩ Sơ:.
.
.
[Hệ thống: Trúng một vạn.]
Ôn Trĩ Sơ nghe xong cũng hơi động lòng, sau cơn mưa trời lại nắng, cậu cảm thấy có lẽ mình cũng sẽ làm được.
Khóe môi Ôn Trĩ Sơ nhếch lên, nở nụ cười, giọng nói cũng mang theo kích động: "Vậy tôi..."
[Hệ thống: Cậu xứng sao?]
"...."
Cậu lịch sự quá nhỉ, hệ thống?
[Hệ thống: Dựa vào vận may của cậu, chắc chắn mười tệ kia chẳng khác gì ném đá xuống sông.]
Ôn Trĩ Sơ cứng đờ tại chỗ, lời của Thiên Miêu tinh linh cũng không phải không có lý, thế là cậu yên lặng nhét lại 10 tệ vào trong túi áo.
[Hệ thống: Nhưng cậu yên tâm, chắc chắn phần thưởng sau này sẽ tăng lên.]
Lúc này Ôn Trĩ Sơ mới gật nhẹ đầu, lấy tiền xu ra, trèo lên xe bus.
Bồi thường điện thoại cho người ta là chuyện phải phấn đấu trong một thời gian dài, so với mua xổ số, cậu nghĩ mình vẫn nên tranh thủ đi làm thêm vào kỳ nghỉ hè thì hơn.
Sau khi xuống khỏi xe bus, Ôn Trĩ Sơ vào trong siêu thị mua một ít hoa quả và một ít rau xanh để nấu bát mì ăn tối.
Mới vừa vào nhà được mấy bước, cậu lại đột nhiên dừng chân.
Sáng nay lúc ra ngoài cậu đã mở cửa thông gió, chỉ để lại một tấm lưới ngăn.
Hiện giờ tấm lưới ngăn đó nằm im như chết dưới mặt đất, bây giờ là 6 giờ tối, cũng không biết là nó bị rơi xuống từ lúc nào, nhưng chắc chắn đã có không ít con muỗi bay vào nhà.
Tâm trạng Ôn Trĩ Sơ suy sụp trong nháy mắt.
Đầu óc nãy giờ vẫn còn bận mải phân vân có nên mua vé số hay không bỗng tĩnh lặng hẳn.
Cậu không xứng.
Nhưng cậu vẫn im lặng tự an ủi chính mình, muỗi thì muỗi, cũng chẳng mạnh hơn gián được.
Cậu đi đến bên cửa sổ, đóng cửa sổ lại.
Sau đó lấy bánh bao sáng ngày chưa kịp ăn ra làm nóng, lại làm thêm một bát rau quả đơn giản cho qua bữa.
Sau khi ăn cơm tối xong Ôn Trĩ Sơ bắt đầu học bài, hôm nay cậu trốn buổi tự học tối, thế thì đành phải học thêm ở nhà vậy.
Lúc sắp đi ngủ, Ôn Trĩ Sơ hỏi hệ thống: "Thiên Miêu tinh linh, ngày mai có còn nhiệm vụ không?"
[Hệ thống: Có, chỉ cần cậu muốn làm, sẽ có vô vàn nhiệm vụ dành cho cậu.]
Ôn Trĩ Sơ không đáp lời, cậu vẫn nên đợi nhiệm vụ đầu tiên của ngày mai đã rồi mới nói tiếp được.
Nhưng ngày hôm sau, Ôn Trĩ Sơ còn chưa đợi được nhiệm vụ đến, thì thầy chủ nhiệm giáo dục đã đến trước.
Thời gian ra chơi giữa tiết học thứ 2 là thời gian tập thể dục giữa giờ, Ôn Trĩ Sơ vừa định đi theo các bạn học ra ngoài tập thể dục, thì đã bị lớp trưởng cản lại.
Giọng điệu đối phương không mặn không nhạt, "Thầy chủ nhiệm giáo dục gọi cậu lên phòng làm việc".
Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên: "Tôi ư?"
"Đúng, chính là cậu".
Lớp trưởng chuyển lời xong liền đi mất.
Ôn Trĩ Sơ thở dài, thứ phải đến cuối cùng cũng sẽ đến, sau đó cất bước đi đến phòng giáo vụ.
[Hệ thống: Thiếu niên, cậu đã nghĩ kĩ lát nữa mình nên nói thế nào chưa?]
Ôn Trĩ Sơ ủ rũ, "Chưa nghĩ ra."
Thiên Miêu tinh linh cũng bắt đầu cố gắng nghĩ lý do giúp cậu.
[Hệ thống: Nếu không thì cậu nói rằng người nhà mình bị ốm đi.]
Ôn Trĩ Sơ: "Trong nhà tôi không còn ai cả."
[Hệ thống:.
.
.]
Nếu như có thật, vậy thì chắc chắn không phải là người.
Ôn Trĩ