Ôn Trĩ Sơ ngây ra như phỗng nhìn Tần Gia Thụ, lời an ủi đến bên miệng lập tức nuốt ngược trở lại.
[Hệ thống: Không đúng.]
Ôn Trĩ Sơ nghe thấy lời nói của Thiên Miêu tinh linh, “Sao thế?”
[Hệ thống: Cậu có phát hiện ra không, trên người nhân vật chính đang tỏa ra hương sen nhàn nhạt.]
Ôn Trĩ Sơ vô cùng thành thật: “Tôi chỉ cảm nhận được sát khí từ trên người cậu ấy”.
Thiên Miêu tinh linh:.
.
.
Ôn Trĩ Sơ mở to hai mắt tròn xoe nhìn Tần Gia Thụ đứng một bên, trước đó thì chưa cảm thấy gì, sau khi Thiên Miêu tinh linh nói xong, hình như cậu cũng cảm nhận được một chút.
“Sao cậu lại phát hiện ra?”
[Hệ thống: Ôi, cái này còn cần phải phát hiện ra sao.]
Ôn Trĩ Sơ ngây ngốc hồ đồ.
[Hệ thống: Hắn trùng lời thoại với tôi.]
Ôn Trĩ Sơ:.
.
.
Bạch Liên Meo Meo, đã online tố cáo hàng giả.
Không ngờ tới cậu lại như vậy đấy, thầy Meo ạ.
Ôn Trĩ Sơ: “Tôi không ngờ ánh mắt cậu lại độc đến vậy”.
Cái đầu mèo của Thiên Miêu tinh linh ngửa lên.
Ôn Trĩ Sơ tò mò hỏi: “Vậy cậu cảm nhận được hương vị gì trên người của tôi?”
Thiên Miêu tinh linh không chút do dự.
[Hệ thống: Ngốc nghếch.]
Ôn Trĩ Sơ:.
.
.
[Hệ thống: Không nói lời nào, có phải là đã đồng tình với tôi rồi không?]
Ôn Trĩ Sơ: “Không, tôi chỉ không muốn nói chuyện với cậu nữa thôi”.
Thiên Miêu tinh linh:.
.
.
Chẳng biết tại sao, hôm nay chiếc xe bus Ôn Trĩ Sơ hay ngồi để trở về nhà không đến đúng giờ.
Cậu nghiêng đầu nhìn sang Tần Gia Thụ đứng bên cạnh, cảm thấy đối phương hình như rất để ý đến Trần Trầm.
Bằng không, dựa vào tính cách khó ưa của nhân vật chính, hắn sẽ chẳng nhắc tới người nào trong câu chuyện phiếm với người khác.
Ôn Trĩ Sơ cúi đầu nhìn mũi chân mình, không khỏi bĩu môi, trong lòng thầm nhủ, cuốn tiểu thuyết này từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện một người nào khiến cho Tần Gia Thụ yêu thích, không ngờ hiện giờ hắn lại để ý đến đóa hoa đào này như vậy.
Suy nghĩ này giống y một quả bóng bay, càng thổi càng lớn, mà lớp da bóng co giãn nên khó có cách nào phát nổ, chỉ có thân thể nhỏ bé đang bao quanh nó sắp không thể chịu được nữa, bị nó đè ép lên lồng ngực, khó chịu đến cùng cực.
Ôn Trĩ Sơ không nhịn được, quay đầu nhìn về phía hắn, “Tần.
.
.
Tần Gia Thụ.”
Giọng điệu luôn lắp bắp kia khó có khi thêm được chút cứng cỏi, Tần Gia Thụ rũ mắt nhìn cậu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ngoan ngoãn kia, hình như đang mang theo một chút khó chịu.
Giống như một con mèo quơ móng vuốt về phía hắn, tự cho là móng vuốt của mình rất sắc bén, thực ra chỉ để lộ được cái đệm thịt khiến người ta thương yêu.
Tần Gia Thụ nhìn cậu, không lên tiếng.
Ôn Trĩ Sơ rầu rĩ hỏi một câu: “Cậu thấy Tiểu Trầm thế nào?”
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt tuấn tú kia lập tức đen lại.
Đây là đang bênh vực cho thằng trà xanh kia đấy hả.
Tần Gia Thụ hít một hơi thật sâu, suýt chút nữa là bại lộ bản tính, nhưng bây giờ người còn chưa theo đuổi được đến tay, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn phải cố nhẫn nhịn trong khoảng thời gian này, chờ người tới tay rồi muốn làm gì cũng được.
“Không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy cậu ta không thích tôi”.
Hắn nói lời theo công thức trong sách đã dạy, sau đó còn không quên thêm vào một câu: “Hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi gặp cậu ta”.
Ý tứ không thể rõ ràng hơn.
Hôm nay là lần đầu tôi gặp cậu ta, cậu ta muốn tán tỉnh cậu, tôi không đồng ý nên cậu ta ghét tôi, cậu phải đứng về phía tôi.
Nhưng sự chú ý của Ôn Trĩ Sơ dồn hết về câu đầu tiên, nghe xong rồi trong lòng cũng hơi hiểu ra: “Không có… không có đâu, chỉ là Tiểu Trầm sợ người lạ ấy mà”.
Tần Gia Thụ:.
.
.
Sợ người lạ mà đến một cái đã gọi người ta là anh ơi anh ới anh ời, cũng chỉ có mình Ôn Trĩ Sơ mới kiếm cớ cho kiểu người như nó.
Tần Gia Thụ không cam lòng, khó chịu đến mức cảm thấy mỗi gốc cây ngọn cỏ quanh mình đều chướng mắt.
Còn có hai con vật nhỏ ngu ngốc không biết xấu hổ trên cây kia~ (1), sắc mặt Tần Gia Thụ càng lúc càng lạnh lùng hơn.
Một cặp chim lách luật.
(2)
Xe bus đến bến chậm năm phút đồng hồ, Ôn Trĩ Sơ phất tay tạm biệt người ta, tâm trạng vui vẻ nói: “Mai… mai gặp nhé”.
Dứt lời, cậu quay người, mặt đối mặt với bác lái xe.
“Tiểu tử thúi, sao hôm qua không tới, có phải bị bệnh gì rồi không?”
Ôn Trĩ Sơ vội vã xua tay: “Không có… không có ạ”.
Chỉ đơn giản là cậu không đuổi kịp xe bus mà thôi.
Bác lái xe: “Hôm nay có vẻ cũng không khỏe lắm nhỉ”.
Ôn Trĩ Sơ: …
Chỉ cần cậu không chạy lên xe bus, thì trong mắt bác lái xe nhất định cậu đã ốm rồi.
Bác lái xe cười nói: “Tập thể dục nhiều vào, hôm nay bác sợ cháu đuổi không kịp, nên cố ý đến muộn năm phút đồng hồ đấy”.
Ôn Trĩ Sơ sững sờ, cảm động trong lòng lập tức tuôn ra như đài phun nước.
“Bác…”
Một vị hành khách ngồi bên: “Không phải do hôm nay ông rẽ nhầm đường hả?”
Bác lái xe: …
Ôn Trĩ Sơ: …
Cảm động đang tuôn ra như đài phun, nháy mắt đã chỉ còn lại một đóa hoa nước nhỏ nhoi.
Lần sau bác nhớ thống nhất khẩu cung trước nhé.
.
Sáng sớm hôm sau, Quý Phong Trường hấp tấp đi vào lớp, đến thẳng trước mặt Tần Gia Thụ.
“Thằng chó kia!”
Tần Gia Thụ nâng mí mắt liếc cậu ta một cái.
“Trưa qua mày cho tao leo cây, con mẹ nó chứ tao phải ở tiệm net tiếp đám học sinh tiểu học kia cả chiều!”
“Thắng không?”
“À..
cái đó…” Quý Phong Trường lập tức nghẹn lời, sau đó cậu ta vung tay lên bảo: “Mày đừng quan tâm, trưa nay đi cùng tao là được”.
Tần Gia Thụ trực tiếp từ chối, “Không được.”
“Vì sao?”
“Ăn cơm trong trường”.
Mí mắt Quý Phong Trường giật giật, thằng chó này hai năm qua có mấy khi ăn cơm trong nhà ăn đâu, lấy một bàn tay còn có thể đếm đủ số lần nó đến đó, hôm nay lại nhất định đòi ăn là thế nào.
“Tao mặc kệ mày, trưa nay nhất định mày phải đi với tao, đánh hết chiều thì thôi”.
“Mấy người đi thế?”
Quý Phong Trường: “Hai người chúng ta thôi”.
“Thêm người nữa được không?”
“Không được, thêm nữa thì nhiều quá”.
Lời ra khỏi miệng xong, Quý Phong Trường lập tức cứng đờ người, miệng thằng chó kia nãy giờ có động đậy gì đâu.
Sau đó cổ cậu ta tựa như cái đầu đĩa bị kẹt, cứng đờ quay đầu lại.
Lập tức đối mặt với cái mặt to của thầy chủ nhiệm giáo dục.
Quý Phong Trường:.
.
.
Cứu mạng!!!
(*) Gốc: 九敏 (jiǔmǐn) đồng âm 救命 (jiùmìng) : Cứu mạng.
Giữa trưa, Quý Phong Trường vác theo cái mặt như ăn phải phân cùng Tần Gia Thụ đi tới nhà ăn, trên người cõng thêm bản kiểm điểm một ngàn chữ.
Cậu ta nhai cơm cứ như đang nhai xương người nào đó, đến lúc ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện ánh mắt của Tần Gia Thụ khóa chặt vào một nơi.
Quý Phong Trường tò mò, cũng hướng mắt nhìn theo, lần này bên đó không có thêm ai khác, không nhiều không ít vừa vặn hai cái đầu.
Một người là Ôn Trĩ Sơ, một người là người lạ chưa từng quen.
Quý Phong Trường nuốt vội nước miếng trong miệng xuống: “Mày đang nhìn tâm can của mày đó hả?”
Tần Gia Thụ không trả lời, cũng không phủ nhận.
Quý Phong Trường vội vàng đánh giá lại thêm chút, nơi đó chỉ có hai người, cậu ta có thể dùng phương pháp loại trừ, Ôn Trĩ Sơ bị loại, rất tốt, hiện giờ chỉ còn lại một người mà thôi.
Nhưng cậu ta lại phát hiện ra có chuyện không đúng lắm, người còn lại hình như đang mặc đồng phục lớp 10.
Quý Phong Trường khẽ chau mày, phát hiện chuyện này không hề đơn giản.
Lớp