Một dòng nước lạnh bị hắt vào mặt!Dòng nước mát lạnh chảy dọc theo hai bên má rơi xuống dưới cổ, Thì Kiều khẽ run run, tỉnh giấc.Cô mở to mắt, bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng.Chủ nhân của đôi mắt ấy có dáng người cao ráo, cách ăn mặc quý phái, nhưng lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Muốn quay về nhà họ Thì, hiện tại đứng dậy ngay cho tôi!"Thì Kiều: ???Cô không phải xảy ra tai nạn xe hơi sao, hiện tại đây là có chuyện gì?Đúng lúc này, trên trán cô gái đột nhiên lóe lên hào quang, xuất hiện một hàng đạn mạc (*).(*): Trong đoạn này, tác giả để từ “đạn mạc”, trong tiếng Anh là Barrage, dùng để chỉ các bình luận xuất hiện trực tiếp trên video, có thể xuất hiện trên video bằng cách cuộn, giữ nguyên và thậm chí nhiều hiệu ứng hành động hơn. Đó là một bình luận ngắn do người xem video gửi.Chỉ thấy phía trên biểu hiện:"Tên: Giang Lam. Thân phận: mẹ của cô".Mẹ của cô?Cảm ơn, cô chính là đã bị xúc phạm đấy!Ngoài ra, trên đỉnh đầu người phụ nữ còn bốc cháy lên một ngọn lửa nhỏ.Trên mặt biểu hiện: [chỉ số tức giận 101℅]Đây có phải ý là biểu hiện sự tức giận?Cũng không đợi cô biết được rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, điện thoại trên người người phụ nữ vang lên.Bà ta trừng mắt nhìn Thì Kiều, liếc lấy một cái, rồi đi sang một bên nhận điện thoại:"Không có, tôi vẫn đang ở trong trấn nhỏ, còn không phải bởi vì con gái tôi bị ném đến sơn thôn, lúc chuẩn bị rời đi thì ngất xỉu"."Bác sĩ nói nó là bị cảm nắng, nhưng sớm không cảm, muộn không cảm, vừa đến lúc chuẩn bị xuất phát thì lại cảm, tôi nghi rằng mệnh nó xung khắc với tôi"."Haizz..Đừng nói nữa, lớn lên chẳng giống tôi, cũng chẳng giống ba nó, hơn nữa, làn da thì đen như than, nên khi thay quần áo cho, tôi cũng không nhận ra"."Thật là xui xẻo! Sớm biết trước như vậy, tôi đã không tới đây".Lúc này, vô số sự hỗn loạn đang chạy trong đầu Thì Kiều.Cô vậy mà xuyên sách!Xuyên thẳng vào quyển "Kiều sủng hào môn giả thiên kim" phiên bản Mary Sue, trở thành vật hy sinh thực thiên kim chỉ sống được ba chương thì nhận cơm hộp.Thực thiên kim thật sự thảm, vừa sinh ra đã bị đánh tráo, tiếp theo bị ném đến sơn thôn nuôi hơn chục năm, sau khi về nhà thì lại bởi vì bề ngoài không xuất chúng, khí chất tầm thường, cho nên không được ai coi trọng.Mặt khác, trong sách, thực thiên kim không phải con của bảo mẫu mà là con của một vị thiên kim.Vị thiên kim này hồi trẻ có qua lại với một tên côn đồ, tại thời điểm phát hiện hiện đã mang thai, tên côn đồ bị cho người đánh chết.Sau khi hạ sinh, vị thiên kim đem con gái đánh tráo với con gái của chị dâu, rồi đem "việc xấu trong nhà" cho một đôi vợ chồng ở sơn thôn nuôi dưỡng.Đôi vợ chồng sơn thôn đều đã có con riêng, chỉ cần thực thiên kim làm lao động miễn phí.Sau khi được công nhận và trở lại Thì gia, thực thiên kim trong lòng hận giả thiên kim đã đoạt đi mọi thứ thuộc về mình, song lại đi khắp nơi bắt chước giả thiên kim.Nhưng tất cả những việc này không làm cho tình hình của thực thiên kim trở lên tốt hơn mà ngược lại, làm cho mọi người cười nhạo cô bắt chước bừa.Cuối cùng, để giành được sự chú ý của gia đình, thực thiên kim chạy tới một tòa nhà cao tầng giả bộ tự sát, lại không nghĩ đùa quá hóa thật, trượt chân liền lĩnh luôn một bát cơm cúng.Sau khi hấp thụ hết toàn bộ trí nhớ, Thì Kiều chỉ có một cảm nhận trong lòng: Ngu ngốc!Hà tất gì phải đi lấy lòng những người không thích mình?Thì Kiều thở dài một hơi, sau đó nhìn thấy Giang Lam cúp điện thoại, đi về phía cô.Giang Lam là mẹ ruột của nguyên chủ - thực thiên kim.Chỉ là, Giang Lam nhìn thấy đứa con đã đánh tráo mười mấy năm, không một chút đau lòng. Ngược lại, nhìn thấy nguyên chủ không được tốt như trong tưởng tượng thì không giấu nổi vẻ chán ghét và thất vọng.Trái ngược với Giang Lam, nguyên chủ sau khi thấy mẹ ruột của mình, ủy khuất nhiều năm lập tức trào lên trong lòng, hơn nữa thời tiết nóng bức, liền ngất xỉu.Giang Lam sai người đưa cô đến bệnh viện, điều này khiến cho thời gian trở về bị chậm chễ.Giang Lam là một nữ cường nhân, làm việc mạnh mẽ và quyết đoán. Lần này, bà đến sơn thôn nhỏ để bàn chuyện làm ăn, tiện đến đón con gái về, lại không nghĩ tự nhiên cô ngất xỉu.Phải lãng phí nhiều thời gian cho đứa con gái vô dụng, không có giá trị, Giang Lam xem ra thập phần căm tức.Để không mất thời gian, bà ta yêu cầu tài xế mua một chai nước lạnh rồi tạt thẳng vào mặt nguyên chủ không chút ngần ngại.Giang Lam đi tới, nhìn thấy cô vẫn ngồi trên giường, sắc mặt bà ta trầm xuống: "Nếu đã tỉnh sao còn không đứng lên? Cô có biết rằng bởi vì cô mà tôi đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian không?"Ánh mắt Thì Kiều dừng lại ở ngọn lửa đang cháy hừng hực trên đầu bà ta, mở miệng nói: "Bà...Bây giờ bà đang rất tức giận sao?"Mẹ kiếp!Đây có phải là cố tình khiêu khích không?Tài xế bên cạnh trố mắt nhìn."Tôi tưởng cô chỉ ở bẩn một chút thôi, ít ra cô cũng còn có phẩm chất tốt. Nhưng xem ra tôi đã nhầm, cô quả thực chỉ đơn giản là một cô thôn nữ không có học thức và phẩm chất".Giang Lam nhìn cô chằm chằm với ánh mắt như dao.Lời này thực sự khó nghe!Nhất là từ miệng của một người mẹ!Chỉ là Thì Kiều không tức giận, vẫn tò mò: "Bà...càng tức giận?".Ngọn lửa nhỏ trên đầu bà ta biến thành ngọn lửa cuồng nộ, chỉ số tức giận của bà trở thành 150%!Kỳ thực Thì Kiều không cố ý khiêu khích, cô thực sự rất tò mò.Ngoài đời, cô mắc phải căn bệnh Asperger (*) và không thể giao lưu như những người bình thường.(*) Hội chứng Asperger: là một rối loạn phát triển thần kinh đặc trưng bởi những khó khăn đáng kể trong tương tác xã hội và giao tiếp phi ngôn ngữ, cùng với các kiểu hành vi và sở thích bị hạn chế và lặp đi lặp lại.Nói đơn giản, cô không thể đọc hiểu được cảm xúc của người khác.Đừng nói châm chọc, khiêu khích, dù đối phương có nổi trận lôi đình, cô cũng không có cách nào phản ứng kịp lại.Nhưng bây giờ cô thực sự có thể nhìn thấy cảm xúc trên đầu đối phương.Nếu cô có thể nhìn thấy điều này trong tương lai, vậy thì có nghĩa là cô có thể giao tiếp với người khác một cách bình thường?Nhưng thái độ của cô hoàn toàn chọc giận Giang Lam.Giang Lam sắc mặt dữ tợn xông về phía cô, giơ tay tát cô hai cái.Thân thể Thì Kiều lóe lên, Giang Lam lập tức đánh vào khoảng không, do dùng sức quá độ nên bị ngã xuống giường.Bụng của bà đập vào mép giường bệnh, đau đến mức khiến bà phải hít khí lạnh: "Cô cái thứ ngu xuẩn, có tin tôi vứt cô ở lại nơi này, vĩnh viễn không cho cô quay về Thì gia không?"Vậy mà lại dùng chuyện này uy hiếp con gái, bà thực sự không xứng với hai chữ người mẹ.Thì Kiều thờ ơ nhìn Giang Lam, trong lòng lần nữa vì nguyên chủ cảm thấy không đáng.Giang Lam vịn vào thành giường đứng lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt giễu cợt cùng thái độ thờ ơ của Thì Kiều.Lại thẹn quá hóa giận!Bà ta giơ tay lên muốn đánh lại lần nữa, đúng lúc này, một nữ y tá chạy về phía bà cùng với một chiếc điện thoại trên tay.Nữ y tá đẩy mạnh Giang Lam và giơ camera điện thoại lên trước mặt bà: "Nếu bà dám làm gì bệnh nhân, tôi sẽ đăng bộ dạng cùng hành động xấu của bà lên Weibo".Giang Lam bị nữ y tá chọc điên lên: "Cô cút ngay! Tôi là mẹ cô ta!"Nữ y tá nhìn từ trên xuống đánh giá, liếc bà một cái: "Mẹ kế à? Dù sao bà không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không tôi sẽ giao việc này cho cảnh sát".Giang Lam tức giận tới mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, quay đầu quát người tài xế: "Anh chết rồi đấy à? Còn không lại đây hỗ trợ tôi!"Người tài xế đang núp ở trong góc bấy giờ mới kịp phản ứng lại, tiến lên giật lấy điện thoại trong tay nữ y tá.Đúng lúc này, một nam bác sĩ bước vào, đoạt lại điện thoại từ chỗ Giang Lam.Anh ta đẩy tài xế ra, giọng cảnh cáo: "Bây giờ là xã hội dưới pháp quyền, sự tình động tĩnh quá lớn, tôi không tin anh có thể một tay che trời".Nữ y tá nhìn thấy anh ta, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì phấn khích.Giang Lam lại tức giận đến phát điên!Bà ta không sợ các bác sĩ và y tá, nhưng hiệu quả truyền bá của mạng lưới internet rất tốt, bà thực sự sợ rằng vì rắc rối quá lớn mà mất mặt!Thì Kiều biết rõ tính cách Giang Lam có thù tất báo, không muốn hai người kia bởi vì mình mà gặp nạn.Cô từ trên giường bước xuống, nói: "Cảm ơn hai người, vị này xác thật là mẹ của tôi".Nữ y tá lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Cô…có chắc là không bị uy hiếp?".Cô gái trước mặt ăn mặc thấp kém, thân thể gầy gò, giống như một trận gió có thể thổi đi.Tổng cộng mọi thứ trên người cô ước chừng không quá năm mươi tệ, vị kia tự xưng là mẹ ruột của cô, nhưng toàn thân đều là hàng hiệu!Thì Kiều lắc đầu: "Không có".Cô bây giờ chưa đủ tuổi trưởng thành, ngoại trừ quay về Thì gia, cô