Từ Hành Chi thật lâu mà trầm mặc.
Thời điểm Cửu Chi Đăng cơ hồ cho rằng hắn đã ngủ thiếp đi, hắn thoải mái mở miệng: "Hây, chuyện đâu không, làm sao có khả năng."
Cửu Chi Đăng khẽ cau mày: "Sư huynh..."
"Ai dám cáo mật ta? Cũng không sợ ta đem não hắn đánh cho bung bét ra." Từ Hành Chi buông lỏng nói, "Ta chính là đen đủi, đừng nghĩ nhiều như thế."
Cửu Chi Đăng nhẹ giọng nói: "Nếu sư huynh không muốn nhắc tới, ta liền không đề cập tới."
Từ Hành Chi trầm mặc.
"Nhưng trong lòng sư huynh cần hiểu rõ." Cửu Chi Đăng lại nói, "Không phải tất cả mọi người đáng giá cho sư huynh chân tâm chờ đợi như vậy."
Từ Hành Chi vui vẻ: "Biết rồi biết rồi. Tiểu tử ngươi ngược lại còn bày đặt dạy dỗ ta... Ai!"
Dầu thuốc chảy vào vết thương, bắt đầu tạo nên tác dụng, đau đến Từ Hành Chi một mảnh mồ hôi lạnh rơi xuống: "Muốn chết! Ôn Bạch Mao tên khốn kiếp... Ân —— "
Hắn lắc lư thân thể, đường nét bắp thịt đẹp đẽ phía sau lưng lúc lên lúc xuống, co quắp không ngừng, ở trong lòng bàn tay Cửu Chi Đăng cọ động.
Nếu không phải Cửu Chi Đăng ở bên người, hắn tất nhiên còn muốn há mồm mắng mười tám đời tổ tông Ôn Tuyết Trần đi.
Cửu Chi Đăng đau lòng đến một đầu đổ mồ hôi, âm điệu từ trước đến giờ thận trọng cũng dao động không ít: "Sư huynh..."
Y không tự chủ từng lần từng lần một vuốt ve thân thể Từ Hành Chi, cơ bắp nơi eo hắn co rút lại, vốn là hình ảnh khí tức nam tử đầy đủ, sức dãn độ dai cực mạnh, nhưng Cửu Chi Đăng lại nhìn dần dần mặt đỏ tới mang tai.
Đầu ngón tay của y dọc theo phía sau lưng Từ Hành Chi chậm rãi trượt, dừng ở vết ấn rắn cạp nong.
Qua nhiều năm như vậy, vết ấn này vẫn rõ ràng đến hù người, giống như hôm qua mới ủi lên.
Thương tổn này nhìn như bình thản không có gì lạ, nhưng mà Cửu Chi Đăng biết, nó so với mấy miệng vết thương đẫm máu hiện tại trên người Từ Hành Chi còn nghiêm trọng hơn.
Có thể nói, thương tổn nặng nề nhất khắp người hắn, không gì bằng cái ấn hình dáng rắn lửa cuộn thành vòng tròn này.
Từ khi chịu thương thế kia, tốc độ bổ ích công lực của Từ Hành Chi liền chậm đi rất nhiều. Mặc dù hắn chưa bao giờ ngôn thuyết, ngày ngày trải qua vui cười hớn hở, mà ảnh hưởng chỗ vết thương cũ này đối với hắn thực sự không thể khinh thường.
Hắn không còn cùng các sư đệ chơi đùa bơi lội, cũng không chịu trước mặt mọi người cởi áo, kỳ thật chính là không muốn người khác phát hiện vết thương này của hắn.
Cửu Chi Đăng trong lòng sáng tỏ, năm đó Từ Hành Chi nếu báo cáo lên sư phụ sư thúc trên người mình có thương tích, xác định không đến nỗi bị hàn độc xâm thể, lưu lại mầm bệnh.
Thế nhưng, nếu hắn lựa chọn bẩm báo lên, như vậy dựa theo thương yêu cưng chiều của Thanh Tĩnh quân đối với Từ Hành Chi, tất nhiên sẽ truy trách xuống dưới.
Bản thân chính mình là ma đạo, thân phận không sạch sẽ, lại không duyên cớ khiến sư huynh rước lấy phiền phức như vậy, tất nhiên nghiêm trị không tha, nói không chừng có thể bị thả về ma đạo, tiếp tục lại cuộc sống không người không quỷ.
Cửu Chi Đăng là con của đương kim chủ nhân ma đạo Nhập Tái.
Y là đứa nhỏ tuổi nhất bên trong bầy con của Nhập Tái, từ lúc sinh ra đến bảy tuổi, huyết thống ma đạo vẫn không thức tỉnh.
Trong mắt người ma đạo, Cửu Chi Đăng liền là một phế vật không có mấy tác dụng. Tại ma đạo sinh hoạt mấy năm, duy nhất cấp Cửu Chi Đăng ấm áp, là thân sinh mẫu thân của y Thạch Bình Phong.
Thạch Bình Phong vừa không phải vợ cả Nhập Tái, cũng không phải người gã có tình cảm chân thành, bất quá là một tiểu thiếp có cũng được mà không có cũng được thôi. Nàng vô dụng, trì độn, không hiểu mời mua lòng người, nhưng cũng may còn đủ ôn nhu.
Hai mươi năm trước, cấp dưới do Nhập Tái lãnh đạo phản công chính đạo, khiêu khích tứ môn. Năm đó chính là năm đầu chinh phạt săn bắn, lịch sử xưng "Chinh phạt săn bắn chi loạn".
Trong phiên chiến loạn chinh phạt này, Phong Lăng tân nhậm sơn quân Thanh Tĩnh quân dùng thân thể nguyên anh đại viên mãn, sắc bén không thể gánh, một ngựa trước tiên, vung kiếm trừ diệt đệ đệ Tạp La cuồng loạn vô đạo của Nhập Tái, đánh trọng thương Nhập Tái.
Một thanh mũi kiếm gột rửa qua đi, ma sợ quỷ khóc, thiên hạ trường an.
Khi đó Cửu Chi Đăng chưa từng tận mắt nhìn thấy Thanh Tĩnh quân thịnh thế năm đó, chỉ biết phụ thân trọng thương về núi sau ngày nào đó, phá thiên hoang địa đem y gọi đi trong đại điện.
Y thậm chí không thể nhìn thấy mẫu thân thêm một lần, liền bị thủ đồ Lục Vân Hạc dưới trướng phụ thân đưa tới Phong Lăng sơn đứng đầu tứ môn, bái Thanh Tĩnh quân làm sư phụ.
Nhưng mà Cửu Chi Đăng tuổi nhỏ làm sao không biết, y mang danh học trò, kỳ thực là chất tử ma đạo hướng tiên đạo cầu hòa.
Trước kia khi chưa thấy qua Thanh Tĩnh quân, Cửu Chi Đăng từng tư tưởng vô số lần một người một kiếm kia, phụ tẫn cuồng danh Thanh Tĩnh quân sẽ là nam nhân như thế nào.
Ai ngờ y ở trong chủ điện Phong Lăng sơn chờ đợi một phút, vội vã đuổi tiến vào điện lại là một thiếu niên hơn mười tuổi.
Thiếu niên mặc áo trắng tựa như một ngọn gió tiến vào bên trong chủ điện, trên người mang theo một thân nhàn nhạt hương rượu khí: "Sư thúc, sư phụ ở hậu điện, bảo ngươi đi đây."
Nghiễm Phủ quân nguyên bản ăn mặc chỉnh tề, trang trọng mà đợi hờ hững đứng dậy, đi đến trước người thiếu niên, thiếu niên ghé lỗ tai đối với Nghiễm Phủ quân nói: "... Sư thúc mau mau đi thôi, sư phụ uống say rồi, ở hậu điện lão quân hình như đang vẽ bậy."
Nghiễm Phủ quân sắc mặt một hồi xanh một hồi trắng, húc đầu hỏi: "Ngươi liền không biết ngăn?"
Thiếu niên nói thầm: "... Sư thúc ngươi nói lời này, ta còn có thể ngăn được sư phụ?"
Nghiễm Phủ quân đang muốn rời đi, ngửi được mùi lạ, mạnh mẽ nhíu lông mày: "... Ngươi cũng uống rượu ?"
Thiếu niên khá tự hào nói: "Sư phụ không uống lại ta."
Nghiễm Phủ quân dùng ánh mắt tại trên mặt thiếu niên mạnh mẽ khoét một đao: "Không ra thể thống gì! Sau một canh giờ, đi giới luật điện lãnh phạt!"
Đưa đi Nghiễm Phủ quân, thiếu niên cũng không đem sự tình lãnh phạt hay không lãnh phạt gì để ở trong lòng, tay nắm một cây quạt xếp mới tinh, nghênh quang đi tới.
Cửu Chi Đăng chờ đợi ở trong điện cầu xin ngơ ngác mà nhìn hắn.
Đó là lần đầu tiên y nhìn thấy Từ Hành Chi.
"Ngươi là tiểu học đồ ma đạo đưa tới? Tên gọi là gì?" Từ Hành Chi ngồi xổm ở trước mặt y, dùng quạt gõ gõ chóp mũi của y.
Y co rụt lại về sau, nửa chữ không nói.
Từ Hành Chi thuần thục vén ống tay áo, đem y bế lên: "Gọi sư huynh."
Bộ dáng một mặt mong đợi của hắn như vậy khiến Cửu Chi Đăng kinh hoảng không thôi. Coi như là mẫu thân trước đây cũng chưa từng ở trước mặt người khác ôm y như vậy, e sợ bị người đồn đãi là làm hư ấu tử, làm Cửu Chi Đăng càng không được phụ thân tiếp đãi.
Từ Hành Chi ôm Cửu Chi Đăng cả người cứng ngắc, từ trong lòng sờ soạng móc ra tiên quả: "Trái cây kia ăn ngon cực kì, là quả giòn kết tiên linh bên trong Ứng Thiên Xuyên... Muốn ăn không?"
Thân thể nho nhỏ của Cửu Chi Đăng cứng như miếng ván quan tài.
Từ Hành Chi dỗ y: "Gọi sư huynh. Gọi sư huynh liền cho ngươi ăn."
Cửu Chi Đăng nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới chậm rãi phun ra hai chữ: "Mẫu thân."
Từ Hành Chi: "..."
Cửu Chi Đăng lấy dũng khí, đều đâu vào đấy nói: "Mẫu thân ta không biết ta bị đưa tới nơi này. Nàng sẽ sốt ruột."
Sắc mặt vui mừng của Từ Hành Chi hơi lui, đem đứa nhỏ thả xuống, nhìn chằm chằm con mắt của y: "Bọn họ là trực tiếp đưa ngươi đưa tới ? Ngươi có cao hứng ở lại chỗ này hay không?"
"Ta bất luận có cao hứng hay không, đều không thể quay về." Cửu Chi Đăng trong lòng hiểu rõ, một đôi mắt bình tĩnh đến không giống hài đồng.
Y đối với Từ Hành Chi quỳ xuống: "Ta chỉ muốn thỉnh cầu... Ngài, giúp ta đưa một phong thư viết tay về nhà, để mẫu thân ta an tâm."
Từ Hành Chi kéo y đứng dậy một cái: "Đừng dông dài. Người trong ma đạo đưa ngươi tới đâu?"
"... Đi rồi."
Từ Hành Chi lôi kéo y vòng tới Thiên điện, mang tới bút mực thẻ tre, thả trước mặt y, chính mình thì quay người ra cửa.
Cách thật xa, Cửu Chi Đăng vẫn có thể nghe đến tiếng kêu của Từ Hành Chi: "Khúc Trì!! Ôn Bạch Mao!! Chu bàn tử!!! Ai theo ta đi tổng đàn ma đạo một cái!!"
Lúc đó Cửu Chi Đăng tuy rằng niên thiếu lão thành (*), nhưng cũng không nghĩ tới một phong thư báo bình an, khiến Từ Hành Chi rước lấy phiền phức bao lớn.
(*) Niên thiếu lão thành: Già dặn, trưởng thành trước tuổi.
Ma đạo cùng tứ môn tạm đạt hòa giải, đưa ấu tử tới làm chất tử, có thể nói mất hết bộ mặt, cũng khiến nhân sĩ chính đạo hãnh diện, ai ngờ đại đệ tử Phong Lăng sơn chủ động hướng ma đạo lấy lòng, đưa thư của chất tử ngược trở về, ngược lại dẫn tới chính đạo nghị luận sôi nổi, đều nói chẳng lẽ nợ máu trước đây của ma đạo cùng tứ môn thật muốn xóa bỏ, làm như không có gì phát sinh?
Vì dẹp loạn dư luận, Khúc Trì cùng Từ Hành Chi kết bạn cùng đi bị phạt về Đan Dương phong diện bích hối lỗi ba tháng.
Từ Hành Chi thì trước lúc Thanh Tĩnh quân tỉnh rượu, chịu hai mươi trượng Huyền Vũ, nằm trên giường một