(*) Giải thích tiêu đề: Ý chỉ những thứ xinh đẹp mờ ảo lại không phải là thật, chỉ là hư ảnh mà thôi.
Từ Bình Sinh vung kiếm, dễ như ăn cháo mà cắt đứt cổ người trước mắt.
Da thịt xé rách, đầu lâu bay ra, máu trong nháy mắt nhuộm đỏ dây cột tóc trắng, một chân đạp lên phía sau lưng thi thể không đầu, tay kia nắm Ngư Trường Kiếm vung lên một cái, một đường huyết châu ào ạt đổ xuống bên trên Thông Thiên Trụ.
Từ Binh Sinh tay cầm đầu người múa kiếm quanh người, sát khí hừng hực, mấy chục đệ tử thân mang trang phục Phong Lăng sơn bao quanh hắn, nào dám áp sát.
Hắn có một con ngươi nhiễm sắc xanh đen đáng sợ, một thân trường bào trắng xanh bên trên đã là mạn giang bích thấu, từng đoàn lớn huyết hoa ở phía trên tràn ra.
"Kêu Cửu Chi Đăng... Lăn ra đây!" Hắn gầm nhẹ, "Đem đệ đệ ta, trả lại cho ta!"
Cổ họng của hắn như bị nuốt phải than, tiếng gào đã không giống tiếng người.
"Ai là đệ đệ ngươi?" Một âm thanh từ phía trên truyền đến, "Ngươi khi đó không phải luôn miệng nói không quen biết sư huynh sao?"
Nghe đến lời này, Từ Bình Sinh đầu tiên lộ ra một cái biểu tình khó chịu như nuốt phải kim, đợi hắn ngửa đầu nhìn lại, thấy rõ người phía trên là ai, trong mắt liền dấy lên hừng hực ánh lửa.
Hắn thả người nhảy lên, mấy bước bước lên Thông Thiên Trụ, bước đi vững vàng trên thành khắc hoa văn phù điêu bát tiên, dùng phong thái lướt sóng hướng thẳng đến chỗ Cửu Chi Đăng.
Cửu Chi Đăng cụp mắt nhìn về phía Từ Bình Sinh, ngón tay cái chạm lên cán kiếm bội kiếm, từ trong bao kiếm giắt bên hông lộ ra một chút hàn mang.
Trên thân kiếm nhỏ nhắn chiếu ra hai mắt tơ máu cùng sát ý của Từ Bình Sinh.
Nhưng mà không chờ toàn bộ thân kiếm của Cửu Chi Đăng ra khỏi vỏ, một luồng kiếm khí khí thế bàng bạc ngang trời chém tới, thẳng về phía Thông Thiên Trụ, bắn lên muôn ngàn tinh hoa, cũng cắt đứt đường đi của Từ Bình Sinh.
Thấy thế, Cửu Chi Đăng buông tay ra, mặc cho lưỡi kiếm một lần nữa trượt vào vỏ kiếm, dây cột tóc trắng nguyên bản đã bị sát ý gạn đục khơi trong mà bay phấp phới một lần nữa ôn hòa buông xuống phía sau tấm lưng thẳng tắp như tùng.
Thấy rõ người thao túng ánh kiếm, Từ Bình Sinh trợn mắt sắp nứt: "Tạp Tứ! Con mẹ nó ngươi..."
Lời còn chưa dứt, bụng hắn đột nhiên chịu một đá.
Tạp Tứ một cước đem hắn đá xuống Thông Thiên Trụ, thân thể Từ Bình Sinh không hề bảo vệ mà đập xuống trên đất, mạnh mẽ đem tảng đá xanh đập ra mấy đạo vết rạn nứt.
Bội kiếm của Tạp Tứ vẫn cắm phía trên Thông Thiên Trụ, phong minh từng trận, phiêu nhiên đứng ở bên trên, ôm cánh tay nhíu mày, hướng Cửu Chi Đăng phía trên cao bắt chuyện: "Tiểu công tử, gần đây thế nhưng khá ha."
Cửu Chi Đăng không thích hàn huyên, lạnh như băng chỉ về phía đệ tử ngã xuống đất rên rỉ: "Ngươi là tới hỏi thăm sức khỏe sao?"
Tạp Tứ buông tay ra, cười khanh khách mà biện giải: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, ta đến là vì hắn." Hắn chỉ tay về phía Từ Bình Sinh dưới đáy bị tầng tầng binh đao áp chế không thể động đậy, "Hắn lén chạy đến. Ta chỉ là tới đem con chó ta nuôi tóm lại."
"Có đúng không? Vậy vì sao phải xúc động đại trận thủ sơn của Phong Lăng?"
"Chơi vui a." Tạp Tứ cây ngay không sợ chết đứng cười nói, "Ngươi cũng không phải không biết, lòng hiếu kỳ của ta nặng. Nghe nói đại trận thủ sơn của Phong Lăng theo cổ pháp, theo quỷ đạo, có thiên cơ chi biến, nơi mắt trận càng là kiếm lạc như châu chấu, liền muốn để mở mang trí thức."
Cửu Chi Đăng nhìn chăm chú vào Tạp Tứ, mà Tạp Tứ cũng không sợ hãi chút nào, cười híp mắt nhìn trở lại.
Tạp Tứ là cháu trai sát thần ma đạo Tạp La, em trai Nhập Tái, cũng là người thân mang chung huyết mạch duy nhất với Tạp La ở trên cõi đời này.
Hắn từ nhỏ lớn lên bên cạnh Tạp La, đam mê kiếm thuật, không tuân quy tắc trần gian, bao quát tam đình ngũ nhãn, ngọc lập trường thân, thậm chí mâu sắc màu xanh đen đều cực kỳ giống Tạp La.
Nhưng mà hắn cùng với Tạp La không giống nhau ở chỗ, hắn không theo đuổi khát máu sát phạt.
Cũng chính bởi vì điểm này, hắn năm đó mới được Từ Hành Chi coi như bạn thân, bởi vì cùng hắn qua lại, Từ Hành Chi còn chịu ăn đòn.
"Lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa." Mi tâm Cửu Chi Đăng nhíu lại, "Thủ sơn đại trận ta đã kêu đệ tử đóng lại, lần sau lại tự ý xông trận, nếu chết không được toàn thây, đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi."
Tạp Tứ cực kỳ tiếc nuối "A" một tiếng, dùng bao kiếm không có kiếm gãi đầu vài cái: "Thật không thú vị, ta nói hèn chi mới vừa phá xong phong ấn rìa ngoài, trận pháp liền ngừng."
Cửu Chi Đăng không dự định tiếp lời của hắn: "Chó của ngươi thường thường đến Phong Lăng của ta quấy rối, ăn nói điên cuồng, mới nãy còn giết đệ tử của ta. Này phải tính như thế nào?"
Tạp Tứ cúi đầu nhìn về phía Từ Bình Sinh, thời điểm thả người nhảy xuống, tiện tay đem bội kiếm rút ra, nhanh nhẹn rơi xuống đất, vừa vặn rơi xuống bên cạnh Từ Bình Sinh.
Hắn lộ ra nụ cười ngả ngớn theo thói quen: "... Nhịn một chút thôi."
Không chờ Từ Bình Sinh lên tiếng, hắn nâng kiếm lên, ra tay ngay cổ đối phương, dứt khoát chém xuống đầu của hắn, máu đen bắn lên đầy đất.
Chúng đệ tử nguyên bản cảnh giác Từ Bình Sinh, lo lắng hắn bất cứ lúc nào nhào lên thấy thế dồn dập tránh lui, ai cũng không nghĩ ra, Tạp Tứ cư nhiên xuống tay độc ác như vậy.
Đôi mắt Từ Bình Sinh vẫn mở tròn xoe, con ngươi đơn độc màu xanh cùng đen một sáng một tối mà trừng mắt nhìn bầu trời.
Đầu tóc trắng đen lẫn lộn của hắn bị Tạp Tứ tựa như rác thải nhấc lên, hướng về phia Cửu Chi Đăng trên cao đong đưa một cái: "Ầy, nhìn một cái. Như vậy ngươi có thể nguôi giận sao?"
Mùi máu tanh nồng đậm kia điên cuồng lan tỏa lên trên, Cửu Chi Đăng thần sắc chưa hề thay đổi, bình tĩnh nói: "Ta muốn đầu một kẻ đã chết để làm gì."
Tạp Tứ ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn y: "Đây không phải cho ngươi hả giận sao? Năm đó ngươi ban đầu hồi ma đạo, Hành Chi tìm tới ta, nói với ta ngươi tính tình đóng kín, bảo ta trêu chọc ngươi nhiều chút, kêu ngươi chớ có đem chuyện gì cũng giấu trong lòng. Ta đáp ứng hắn làm theo... Như thế nào, như vậy ngươi có thể hả giận chưa?"
Nhắc tới người kia, ánh mắt Cửu Chi Đăng trong nháy mắt mềm thành một hồ nước gợn sóng lăn tăn.
... Sư huynh.
Mà ánh mắt ôn như như vậy chỉ lưu động trong nháy mắt, liền bao trùm lên một tầng sương băng.
Cửu Chi Đăng vươn tay ra: "... Đem thi thể hắn giao cho ta."
"Cái này không thể được." Tạp Tứ dùng một loại khẩu khí chơi xấu cười nói, "Ta cũng đã đáp ứng Hành Chi, người hắn coi trọng, ta đều thay hắn bảo vệ tốt."
"Vậy người chọn lầm người." Cửu Chi Đăng cười lạnh, "Người nọ là kẻ không xứng đáng được sư huynh coi trọng nhất."
Tạp Tứ ngẩn người, lập tức mới dùng một bộ giọng điệu phi thường nghĩ thoáng ra nói: "Chọn sai thì cũng sai rồi. Dù sao nuôi nhiều năm như vậy, coi như là mèo chó cũng có thể nuôi ra chút cảm tình đi."
Cửu Chi Đăng nhìn Tạp Tứ.
Thời gian qua đi nhiều năm, hắn vẫn là dáng vẻ ấy, cười rộ lên vô tâm vô phế, phảng phất trời đất bao la, không có bất kỳ thứ gì đáng giá hắn nhọc lòng lo sầu.
Cửu Chi Đăng nhớ rõ, y năm đó lần thứ nhất trở lại tổng đàn ma đạo, sau khi mượn cớ ốm đóng cửa mấy ngày, Tạp Tứ đến gõ cửa chỗ y.
Cửu Chi Đăng cũng không tính mở cửa, ra vẻ không nghe thấy, chỉ tĩnh tâm xem gia phả ma đạo mấy năm gần đây, cưỡng ép nhớ kỹ mấy cái tên chưa từng gặp mặt kia.
Không lâu lắm, cửa điện y đột ngột bị người mở toang ra, gương mặt mang theo nụ cười vạn sự không quan tâm của Tạp Tứ cứ như vậy đột ngột xuất hiện ở nơi đó.
Hắn đi thẳng vào vấn đề mà hô: "Tiểu công tử khỏe a. Ấn bối phận, ta miễn cưỡng có thể xem như là biểu ca ngươi."
Cửu Chi Đăng đối với hắn cũng không hứng thú, nhưng vẫn theo lễ tiết đứng dậy cúi chào: "Biểu ca. Thứ cho tai ta không tốt, không nghe đến tiếng gõ cửa."
Đinh mềm như vậy, Tạp Tứ nửa phần không ngại, cười híp mắt nuốt: "Ngươi trước đây đại khái chưa từng thấy ta, mấy năm ngươi sinh ra rồi bị đưa đến kia, ta vừa vặn đang bế quan tu hành, tìm hiểu huyền cơ. Bất quá ta nghĩ ngươi nhất định đã nghe qua tên ta.... Ta gọi Tạp Tứ."
Cửu Chi Đăng ở trong đầu sắp xếp lại họ tên mấy vị biểu ca, nghe đến danh tự này mới sửng sốt một chút: "... Là ngươi?"
Tạp Tứ vén lên màn cửa sổ, cười nói: "Là Hành Chi bảo ta đến. Hắn đáp ứng ta, chỉ cần ta cách mỗi hai ngày về tổng đàn nhìn ngươi một lần, cùng ngươi nói chuyện nửa canh giờ, tháng sau hắn liền thừa dịp thời điểm xuất môn trừ yêu, mỗi ngày so kiếm với ta."
Tựa hồ "so kiếm" là chuyện lớn cực tốt với hắn, nhắc tới hai từ này, hắn mừng rỡ đến răng nanh nhỏ đều lộ ra: "... Hắn nói, thời gian không cần dài ngắn, tùy ngươi quyết định. Nếu ta đến nhiều quá, nói không chừng ngươi còn phiền ta."
Từ trong miệng người khác nghe đến hai từ "Hành Chi", Cửu Chi Đăng cố gắng hờ hững, âm thanh lại kích động đến hơi run đến: "... Sư huynh..."
Nếu không phải có hắn làm bạn, đoạn thời gian Cửu Chi Đăng quay về tổng đàn ma đạo đó vốn gian nan vô số lần.
Hiện tại, nhìn chăm chú vào gương mặt ý cười không giảm này, cùng với đầu người của Từ Bình Sinh bị hắn cầm trong tay, trong lòng Cửu Chi Đăng thở ra một hơi: "... Không có lần sau. Hắn nếu lại không mời mà tới..."
Tạp Tứ cười nói: "Không có không có, sẽ không có.... Đúng rồi, Hành Chi hiện tại như thế nào?"
Bây giờ nghe hắn nhắc tới "Hành Chi", Cửu Chi Đăng thoáng hòa hoãn hạ sắc phút chốc căng thẳng, cảnh giác khắp nơi: "... Ngươi thật sự chỉ tới bắt chó sao? Hay còn muốn mang sư huynh đi?"
Tạp Tứ ngược lại thừa nhận đến sảng khoái: "Hắn là bạn cũ của ta. Mười ba năm chưa từng nhìn thấy, liền muốn đến xem thử. Đây không phải là nhân chi thường tình a."
Cửu Chi Đăng lạnh lẽo cứng rắn cự tuyệt nói: "Không cần. Sư huynh không gặp bất luận người nào."
Tạp Tứ huýt sáo: "Thực sự là không nể tình a."
"Mau chóng dẫn hắn rời đi." Cửu Chi Đăng hơi buồn bực mà quay lưng lại, "Nếu còn để ta thấy hắn, hắn tuyệt đối không dễ dàng chịu vài nỗi khổ da thịt như vậy liền xong đâu."
Tạp Tứ cõng lấy thi thể không đầu của Từ Bình Sinh xuống núi.
Trường bào của hắn bị máu triệt để thấm ướt, thân thể còn đang co giật, như là một cây đàn sắp đứt dây, giật giật cực lực phản kháng vận mệnh cuối cùng tiến đến.
Tạp Tứ cầm theo đầu của hắn, cõng lấy thân thể tàn phế của hắn, một đường đi tới thảo đường bỏ hoang kế bên Phong Lăng sơn.
Tạp Tứ biết đến, gian thảo đường này trước đây do Từ Hành Chi xây.
Hắn còn hỏi qua, vì sao tâm huyết dâng trào muốn xây thứ như vậy, Từ Hành Chi nói, vốn cho người đến ở, thế nhưng hiện tại người kia tới không được.
Tạp Tứ hiếu kỳ, nếu người kia không ở được, ngươi còn xây nó làm chi.
Từ Hành Chi nói, xây một gian thảo đường có gì gấp gáp, lại không khó khăn, coi như tâm nguyện của chính mình đi.
Lúc đó Tạp Tứ liền cười hắn, Từ Hành Chi ngươi có thiền tâm như vậy, vì cái gì không đi tu Phật đi. (Jeje: Tu Phật làm