Khắp toàn thân Từ Hành Chi từ trên xuống dưới trước tiên tỉnh lại chính là phần eo, đau nhức đòi mạnh khiến Từ Hành Chi sinh ra ảo giác hông bị chém ngang rồi qua loa nối lại, lại dùng mành cỏ phơi thây nơi hoang dã.
Ngay sau đó, bài thơ kia lại đột ngột xông vào đầu óc của hắn, như một bàn tay khổng lồ nắm vụn băng xông vào đầu hắn trộn quấy. Từ Hành Chi đau đầu đến hàm răng run lên trong miệng chua xót, chỉ muốn uống ngụm nước tưới tắt ngọn lửa tối tăm thiêu đốt lồng ngực.
Ai ngờ hắn vừa mới làm ra động tác muốn đứng dậy, một bàn tay liền đỡ lấy cơ eo cứng ngắc như đá của hắn, khép lại khẽ xoa hai lần: "Sư huynh, ngươi muốn cái gì?"
Từ Hành Chi vừa mở miệng liền cảm thấy uể oải quanh thân đã lan tràn đến bắp thịt sau gáy, dù cho phát ra một chút âm thanh cũng lao lực.
Hắn chỉ có thể đem câu nói cô đọng đến ít nhất: "... Nước."
"Ta rót cho ngươi." Mạnh Trọng Quang đứng dậy.
"Không cần." Từ Hành Chi miễn cưỡng đẩy tay hắn ra, "Ta tự lấy."
"Ta dìu sư huynh."
"Không cần."
Lời còn chưa dứt, hai chân quả quyết muốn đứng lên của Từ Hành Chi, suýt nữa trực tiếp quỳ nằm sát xuống đất, cũng may một đôi cánh tay rắn chắc đúng lúc từ bên cạnh vòng qua quấn lấy hông của hắn.
"Sư huynh rõ ràng không đi được, còn không nghe lời." Mạnh Trọng Quang cười híp mắt, ám muội mà dùng đầu lưỡi câu lây phần sụn bên trong vành tai Từ Hành Chi, "Ta đi rót cho ngươi. Bất quá, sư huynh nếu thật sự khát..."
Từ nơi cổ họng Từ Hành Chi phát ra một tiếng cười yếu ớt nóng bỏng khàn khàn, chuyển qua đầu, dùng sức ngăn chặn cái miệng gây chuyện thị phi của hắn.
Mạnh Trọng Quang đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị Từ Hành Chi hôn thẳng hừ hừ.
Hừ nhẹ liên miên không ngừng lại oan ức cực kỳ, khiến người khác nghe tới, phảng phất Mạnh Trọng Quang mới là người ở thế hạ phong kia, song chỉ có hai người giao chiến mới biết, hai người cân sức ngang tài, tiếng than nhẹ vừa hưởng thụ lại đau khổ kia, còn mơ hồ chiếm chút thượng phong.
Vài lần triền miên, Từ Hành Chi giống như tìm được phương pháp lùi về cho đầu lưỡi của mình, nhịp tim hỗn loạn từ từ bình ổn, cảm giác đau đầu cũng thuận theo hòa giải không ít.
Chờ hơi có chút không thở nổi, hắn mới câu lên đầu lưỡi, ngăn chặn răng đối phương, đem Mạnh Trọng Quang đẩy ra ngoài, chính mình cũng có thể toàn thân mà lui: "... Rất ngọt."
Mạnh Trọng Quang đã bị trêu chọc đến nghiện, cái cổ quấn lấy Từ Hành Chi không chịu buông ra: "Còn muốn."
Từ Hành Chi bị cái bộ dáng kiều khí yếu ớt của hắn chọc đến cười thầm không thôi, trên mặt lại đàng hoàng trịnh trọng: "Rót nước."
Mạnh Trọng Quang cuống lên, dùng cả tay chân mà ôm lấy Từ Hành Chi, tha thiết mong chờ : "Trọng Quang còn muốn."
Từ Hành Chi theo dõi hắn: "Ta khát."
Mạnh Trọng Quang không tình không nguyện mà buông tay ra, đi được vài bước, rộng mở quay người xông về đến, một tay bảo vệ sau gáy Từ Hành Chi, đem hắn tầng tầng đè xuống giường, lần thứ hai đem Từ Hành Chi túm vào bên trong môi răng ẩm ướt ôn lương mờ mịt: "Không được, không nhịn được... Trọng Quang thực sự không nhịn được... Sư huynh tha Trọng Quang lúc này, a?" (Jeje: Có thuật thuấn di ngàn dặm trong nháy mắt mà đi rót có ly nước cũng không xong =]] Con với chả cái =]])
Dưới thân Từ Hành Chi không có khí lực, tùy hắn trời đất đen kịt giằng co hồi lâu, mới miễn cưỡng nhấc lên đầu gối phát run, nhẹ nhàng đứng vững dưới thân Mạnh Trọng Quang, thừa dịp thân thể hắn mềm nhũn trong nháy mắt, một tay đặt tại yết hầu hắn, dùng tay gỗ đem thân thể mình đẩy lên, đem Mạnh Trọng Quang áp đảo dưới người, ngón tay ngăn chặn môi mỏng Mạnh Trọng Quang hôn hắn đến hơi đỏ lên, trên dưới cọ xát, lời nói mang theo uy hiếp: "... Ta muốn uống nước."
Mạnh Trọng Quang hôn đủ còn ngại không đủ, ủy ủy khuất khuất mà đi rót nước.
Từ Hành Chi nhìn phía bóng lưng Mạnh Trọng Quang, mi tâm giãn ra, khóe miệng lại không tự chủ hơi cong lên.
... Rõ ràng chỉ cùng hắn ở Man Hoang chung sống một tháng, thế nhưng thật giống như nhận thức trăm năm, bất kể lúc hoan hảo hay hôn môi, đều giống như trải qua vô số lần rèn luyện, mới có thể phù hợp như vậy.
Nếu không phải mất lý trí, nếm thử qua một lần như thế, Từ Hành Chi đánh chết cũng không nghĩ ra mình sẽ ở chuyện như vậy thành thục, vô sự tự thông như vậy.
Giống như củi khô bén lửa, chỉ có thể hô một chút bốc cháy lên, không có con đường thứ hai có thể đi.
Từ Hành Chi muốn sa vào bể dục thân thiết quen biết này, không đi suy nghĩ chuyện lúc trước, không nghĩ tới cái bài thơ khiến hắn buồn nôn, cũng không muốn nghĩ tới gút mắc giữa mấy người Cửu Chi Đăng, Ngô Đồng cùng phụ thân, rồi lại không thể không một lần lại một lần mà nghĩ, nghĩ đến hắn uể oải bất kham.
Trước đây, Từ Hành Chi trước mặt bày một cán cân, bên trái là tính mạng Mạnh Trọng Quang cùng lương tri của hắn, bên phải là phụ thân cùng muội muội hắn.
Hai bên liên tiếp, chống lại lẫn nhau, Từ Hành Chi ở trong đó lắc lư trái phải, khó có thể lấy hay bỏ.
Mà bây giờ, trong đầu hắn có âm thanh nói cho hắn biết, có một bên lợi thế rất có thể căn bản chưa từng tồn tại, cân bên phải, từ đầu đến cuối, đều là hai huyễn ảnh khủng bố.
Loại nhận thức này đối với Từ Hành Chi xung kích quá lớn.
Tinh tế hồi tưởng lại, Từ Hành Chi mới phát hiện, ngoại trừ niên hiệu "Thiên Định năm thứ mười sáu" ra, còn có quá nhiều quá nhiều chuyện đáng giá hoài nghi.
Thí dụ như, hắn căn bản không có ký ức trước năm năm tuổi.
Hắn đến nay còn nhớ đến chính mình thời điểm năm tuổi, ở trên giường sau khi tỉnh lại nhìn thấy tất cả.
Ánh chiều tà hoàng hôn ở trên người hắn chậm rãi di động tới, ấm quang thiêu hồng đem hắn bao lấy thành một cái kén tằm gió thổi không lọt.
Từ Hành Chi chỉ cảm thấy đau đầu đến sắp điên rồi, đau đến nội tạng đều muốn vắt kiệt, thế nhưng rất nhanh liền có thanh âm trơn bóng như ngọc của một người trung niên vang lên: "... Ngươi đã tỉnh?"
Cho đến hôm nay, Từ Hành Chi vẫn cứ nhớ tới loại cảm giác trống rỗng khủng hoảng kịch liệt kia, quả thực như chết qua một lần, hồn phách lại bị người bức bách túm trở về nhân thế.
Tựa hồ chú ý ánh mắt hắn nhìn không đúng, nam nhân kia đem thân hình nhỏ yếu run rẩy trên giường của hắn trực tiếp ôm tới, chậm rãi dỗ dành, ghé vào lỗ tai hắn lẩm bẩm: "Tiểu Bình, làm sao vậy? Không nhận ra cha?"
Lúc đó Từ Hành Chi nghĩ, đây chính là cha sao?
Trước đây... Hắn có cha sao?
Cũng không đến chốc lát, cảm giác của hắn được giọng nam nhân kia cưỡng ép đè nén xuống kích động.
Tâm lý hắn nhũn ra, không nỡ khiến người ôn nhu hiền hòa trước mắt này thất vọng, liền dùng sức mạnh cuối cùng, nâng lên cánh tay trái vòng qua quấn lấy y: "... Cha."
Thân hình nam nhân kia run lên, tiện đà tựa như phát rồ ôm chặt hắn, hai tay giao khóa, làm cho hắn cơ hồ hô hấp không được: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi... Ta sẽ chăm sóc ngươi cả đời thật tốt, sẽ không lại để cho ngươi rời đi ta..."
Từ Hành Chi đau đầu đến như bị người cắt đầu ra, cùng lúc đó, hắn luôn cảm thấy nơi nào không đúng lắm, tựa hồ chỗ nào đó trên thân thể có chút mất thăng bằng.
Hắn hao hết khí lực buông xuống cái cổ, mới phát hiện cổ tay phải của chính mình bao lấy dày đặc vải trắng. Vị trí nguyên bản nên mọc ra tay phải, lúc này đã là một mảnh trống không.
Đại khái là bởi vì đầu quá đau, Từ Hành Chi càng không cảm giác được đau đớn của vết thương, kinh ngạc mà nghiêng đầu nhìn chằm chằm chỗ đứt tay: "... Tay của ta..."
"Sau này ta chính là tay của ngươi." Nam nhân nói như đinh chém sắt, "Tiểu Bình, sau này ta và muội muội tới chăm sóc ngươi.... Muội muội, mau tới đây."
Nữ hài ba tuổi ngoan ngoãn chờ ở ngoài cửa, theo một tiếng gọi của phụ thân, liền chạy vào nhà, nắm góc quần, vành mắt đỏ bừng nhìn hắn.
Từ Hành Chi bị ánh mắt nóng bỏng lại khắc chế của hài tử trước mắt đánh động, liền cố nén đau đầu, chậm rãi đối với nàng lộ ra miệng cười.
Theo hắn biết, hẳn là ở thời điểm chơi đùa, không cẩn thận bị liềm gặt lúa chém rụng bàn tay phải, biến thành tàn tật.
Sống qua ba tháng nằm ở trên giường an dưỡng, hai chân Từ Hành Chi vừa rơi xuống đất, liền như rễ cây bạch dương trống xuống, nảy mầm, dễ dàng sống lại.
Hắn phát hiện mình học cái gì cũng hiểu, cũng nhanh, nắm bút duyệt sách, giương cung ném thẻ vào bình rượu, đều không nói chơi.
Hắn là người thích chơi, phụ thân cũng bởi vì chuyện tính mạng hắn ngàn cân treo sợi tóc khi còn bé, chưa bao giờ hạn chế hắn. Từ sau khi tròn mười hai tuổi, hắn liễn bắt đầu du đãng xung quanh, kết giao bạn tốt, du sơn ngoạn thủy, uống rượu cất cao giọng hát.
Nhân sinh khắp nơi tựa như đều biết, hệt như hồng nhạn đạp tuyết bùn.
Nhưng mà hồng nhạn trước sau muốn có một địa phương đặt chân đỗ lại.
Không quản đi đến bao xa, hắn chỉ cần quay đầu lại, liền có một chỗ trú lại, một ánh nến chờ tại chỗ cũ.
Này là sự tình từng khiến hắn an tâm cỡ nào.
Mãi đến tận khi hắn buồn bực ngán ngẩm viết xuống quyển thoại bản kia, hết thảy đều thay đổi.
Hắn vẫn luôn nhận định, là thế giới chi thức kia đem hắn kéo vào trong ác mộng. Nhưng hắn hiện tại mới bừng tỉnh cảm thấy được, chính mình hình như là từ trong một hồi mộng đẹp dài dằng dặc tỉnh lại.
... Như thế nào thật, như thế nào giả?
Hoa trong gương, trăng trong nước tuy rằng buồn cười, thế nhưng hoa trong gương, trăng trong nước, song song nhìn nhau, làm sao biết được mặt nào là thật, mặt nào là giả đây.
Từ Hành Chi đem chính mình chặt chẽ đắp kín, dựa vào một bên thành giường uống hết mấy ngụm nước từ cốc nước Mạnh Trọng Quang đặt trong tay, mới miễn cưỡng có chút mát mẻ trấn áp lại thú hoang trong tim hắn.
Mạnh Trọng Quang để ly xuống, lại dùng cái trán thử nhiệt độ Từ Hành Chi một lần nữa: "Khá tốt, sư huynh hết sốt rồi."
Từ Hành Chi không đáp, một đôi mắt đen trắng chăm chú lớn mật mà nhìn hắn.
Hai cánh mũi ưỡn thẳng lại đẹp đẽ kề sát ở một chỗ, nhiệt lưu lẫn nhau thở ra sau khi ngắn ngủi tụ hợp liền lưu động lên gò má đối phương.
Không cần qua lại mấy lần, Mạnh