Răn dạy xong, Nghiễm Phủ quân liền phất tay áo rời đi.
Thanh Tĩnh quân hướng bóng lưng tựa như thân cây tùng của hắn nhìn sang, đợi hắn đi xa, mới thu tầm mắt lại, chậm rì rì xuống bậc thang, hướng Từ Hành Chi vẫn đang quỳ trên mặt đất vươn tay ra.
Từ Hành Chi cố ý đem chính tay mình giao ra.
Thanh Tĩnh quân mím môi cười yếu ớt: "Mang rượu đến đây cho ta."
Từ Hành Chi ho nhẹ một tiếng, đứng lên một đầu gối, đem nhẫn trữ vật của mình lấy ra khỏi ngón tay, kéo tay Thanh Tĩnh quân qua, mang lên tay y.
Hắn giương mắt cười nói: "Sư phụ hẳn là rõ ràng cách dùng đi."
Thanh Tĩnh quân đem tay phải mở ra, mặc hắn vì mình mang nhẫn, một tay kia thì lại chậm rãi mơn trớn đầu Từ Hành Chi.
Làn da Thanh Tĩnh quân che giấu dưới tay áo lưu vân trắng đến trong suốt, còn có chút vết ứ xanh hồng kỳ quái, giống như bị dùng lực tay cấu lấy.
Từ Hành Chi chỉ liếc mắt một cái liền nhăn lại lông mày: "Sư phụ, thân thể ngài gần đây không có việc gì đi?"
Thanh Tĩnh quân an ủi hắn nói: "Chỉ là có hơi nằm mộng nhiều lúc ngủ, không cần quan tâm."
"Ta thay ngài điều trị kinh mạch một chút?"
Thanh Tĩnh quân ôn nhu xoa lại xoa tóc của hắn: "Sư phụ biết nên làm gì để chăm sóc chính mình."
"Hành Chi đây không phải đau lòng sư phụ sao?" Từ Hành Chi cười nói, "Lại nói, sư phụ thật sự biết làm sao chăm sóc chính mình sao? Nửa tháng trước, ngài chạy đến hậu sơn uống rượu, liền say sáu ngày, lưu luyến sơn gian, bóng người đều nhìn không thấy, kinh sợ đến Nghiễm Phủ quân mang ta đi lục soát núi, ngài đều không nhớ rõ?"
"Sự tình sau khi uống say có thể nào nhớ tới?" Thanh Tĩnh quân tốt tính mà cười, "... Tiểu Đăng thế nào rồi?"
Từ Hành Chi nghẹn lại: "Sư phụ..."
Thanh Tĩnh quân đâm nhẹ cái trán của hắn một chút, ôn nhuyễn nói: "Mùi rượu trên người ngươi là rượu đế hương tinh khiết chưng cất hơn trăm năm bên trong ma đạo, cho rằng sư phụ không ngửi thấy à."
Từ Hành Chi vui một chút: "Tiểu Đăng vẫn khỏe. Từ sau khi đi vào Nguyên Anh kỳ, bên trong ma đạo không còn ai dám bắt nạt y."
Thanh Tĩnh quân mềm giọng nói: "Khả năng không đơn giản như vậy đi. Y lớn lên trong tứ môn, người tứ môn đối đãi y thế nào, cũng không đến nỗi thật sự tổn thương đến y. Về sau ngươi đi tổng đàn ma đạo gặp y nhiều chút, dạy y cách để tâm lý dễ chịu."
Từ Hành Chi cố ý trêu chọc y: "Sư phụ là muốn uống nhiều thêm rượu tinh khiết chưng cất đi."
"Rượu tốt hơn ta cũng đã uống qua." Thanh Tĩnh quân nói, "Rượu này nếu là tiểu Đăng đưa tới, nói thế nào cũng là tâm ý. Ta uống rượu của y, cũng để cho y biết, vô luận y đi tới chỗ nào, ít nhất tại Phong Lăng còn có một mái nhà."
Nói đến chỗ này, Thanh Tĩnh quân ngáp một cái, đôi mắt lười biếng rũ xuống lộ ra chút nước mắt mỏng hồng ý: "Ta gần đây luôn buồn ngủ như vậy, đại khái là xuân vây (*) đi."
(*) Xuân vây: Mùa xuân đến khí trời tốt hơn dẫn tới dễ cảm thấy buồn ngủ hơn.
Từ Hành Chi không khách khí chút nào: "Là do sư phụ uống rượu quá nhiều. Thứ cho đệ tử nói thẳng a, sư phụ lưu luyến hương vị thế gian như vậy, khi nào mới có thể tu đến cảnh giới 'Vô Vi', lột xác thành tiên? Không bằng sớm cai rượu."
Thanh Tĩnh quân hơi có chút oan ức: "Cai rượu, kia ta có sống còn có ý nghĩa gì."
Từ Hành Chi: "..."
Được được được, ngài là sư phụ, ngài to lớn nhất.
Thanh Tĩnh quân lại nói: "Hơn nữa, ta chưa muốn trở thành tiên."
"Vì sao?"
Thanh Tĩnh quân ôn nhu cười nói: "Hành Chi còn nhỏ. Sư phụ vừa đi, ai tới chăm sóc Hành Chi đây."
Từ Hành Chi quả thực dở khóc dở cười: "Thôi thôi, sư phụ, ta cũng không phải Trọng Quang, đều lớn như vậy, còn cần người chiếu cố. Lời này của ngài tuyệt đối đừng để sư thúc nghe thấy, bằng không hắn nhất định đem việc ngài nhiều năm không phi thăng tính lên đầu của ta."
Thanh Tĩnh quân nở nụ cười, chậm rãi che chở Nghiễm Phủ quân: "... Khê Vân không có cố tình gây sự như vậy đâu."
Từ Hành Chi nghĩ, trong mắt loại người ấm áp hòa thuận như sư phụ, cõi đời này có người cố tình gây sự sao. (Jeje: Có!!!! Còn gây sự nhiều đến nỗi khiến truyện dài ra mấy chục chương phiên ngoại chỉ để kết thúc BE đó!!!!)
Thanh Tĩnh quân đích xác cũng là dáng dấp mệt mỏi, đẩy đẩy bờ vai của hắn một cái: "Ngươi về nghỉ ngơi đi."
Tiễn đi Từ Hành Chi, Thanh Tĩnh quân quay người trở lại Thanh Trúc điện, đóng lại cửa điện, chậm rãi đi tới trước đệm hương bồ, ngồi xếp bằng xuống, điều tức ngủ, không tới chốc lát, đã đem ý thức chìm vào thức hải dạo chơi, tích góp tinh thần, tiêu mệt giải vây.
Nhưng mà, trong lúc Thanh Tĩnh quân chìm vào thức hải không bao lâu, thân thể vốn nên ngủ say của y lại mơ hồ phát sinh ra biến hóa.
—— Dưới cần cổ y tựa như có một đạo trùng, bên dưới lớp da nửa trong suốt, mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh không bình thường mà nhúc nhích.
Thanh Tĩnh quân mở hai mắt ra, loạng choà loạng choạng đi xuống, quang túc duệ bào, đi tới trước một gương đồng, mới đứng lại.
Trong gương đồng hiện ra mắt cá chân trắng nõn của y, cẳng chân thon dài trong sạch, tố bào lục mỏng xanh treo ở trên người, như ẩn như hiện, cùng dáng dấp thời điểm y ngày thường say rượu giống nhau như đúc.
Chỉ có bên trong mắt y, mất đi ánh sáng ấm áp mềm mại vô tội hoà thuận vui vẻ ngày xưa, nhiễm lên sắc thái của máu.
Ngón tay kia chậm rãi vò ấn trên cặp môi mềm mại đẫy đà của Thanh Tĩnh quân, tiện đà nhếch môi cân nhắc liền tàn nhẫn cười gằn: "... Nhạc Vô Trần, xin chào."
Từ Hành Chi trở về trong điện chính mình, buồn bực ngán ngẩm mà xoay chuyển hai vòng, trong lồng ngực nhiều thêm mấy tầng phiền muộn.
Ngày xưa hắn trở về, Mạnh Trọng Quang hoặc là ở trên giường, hoặc là thẳng thắn ngồi ở trước cửa ôm đầu gối chờ hắn trở về, vừa thấy bóng người của hắn liền tựa như chó con nhào lên, đột nhiên không thấy được vật nhỏ dính người này, Từ Hành Chi cảm thấy khắp toàn thân đều không quen.
Hắn ở trong phòng đau khổ nửa khắc, quyết đoán huy tụ dùng pháp lực, khiến cho một chiếc đèn trong phòng từ từ dấy lên ánh sáng màu xanh.
Thoáng qua giây lát, trong phòng nhiều thêm ba bóng mờ hoặc đứng hoặc ngồi.
Nhìn thấy ba người bọn họ, Từ Hành Chi mới phát giác cả người thoải mái chút: "Nha, đều bận rộn đây."
"Ta thao!" Chu Bắc Nam hiển nhiên là vừa mới tắm rửa, tảng lớn tảng lớn cơ bắp màu lúa mạch còn đang treo bọt nước rõ ràng, "Từ Hành Chi ngươi nếu đốt đèn sao không sớm lên tiếng chào hỏi a."
Từ Hành Chi tựa lưng vào ghế ngồi tùy ý khoát tay chặn lại, không có lương tâm nói: "Bắc Nam, ta tới tìm các ngươi chơi."
Chu Bắc Nam đem xiêm y trong tay trực tiếp quăng về phía Từ Hành Chi, Từ Hành Chi trốn một chút, mới nhớ tới chính mình ở phía bên Chu Bắc Nam kia cũng chỉ là một đạo ảo ảnh, liền cười hì hì nói: "Làm gì được nhau."
Từ Hành Chi thời điểm nhàm chán, làm ra một cái đèn chiếu trản tê.
Ước nguyện ban đầu của Từ Hành Chi khi làm vật này ngược lại vô cùng chính đáng: "Cứ như vậy, một khi tứ môn xảy ra chuyện gì, hoặc là ở phụ cận nơi nào có quái vật vướng tay vướng chân gì đó, chúng ta liền có thể hỗ trợ nhau, đúng lúc xử lý sự cố."
Hắn đi Thanh Lương cốc, Đan Dương phong cùng Ứng Thiên Xuyên, ở trong phòng Ôn Tuyết Trần, Khúc Trì cùng Chu Bắc Nam mỗi người đặt một cái, chỉ cần một cái trong số đó thôi thúc pháp lực nhen lửa, liền có thể tự mình lựa chọn để đèn những người khác đồng loạt sáng lên, nhìn thấy thân ảnh đối phương, nghe thấy thanh âm đối phương.
Đối với đồ chơi nhỏ hắn làm ra, Ôn Tuyết Trần "nhất châm kiến huyết" (*) mà vạch ra: "Ngươi chính là sợ không ai bồi ngươi nói chuyện thôi."
(*) Nhất châm kiến huyết: Một châm liền thấy máu, ý chỉ nhanh gọn lẹ trực tiếp làm một việc gì đó.
Chu Bắc Nam đối với cái này cũng biểu thị tán thành.
Bất quá, nói thì nói như thế, cuối cùng bốn cái đèn này đều an an ổn ổn mà bày ở trong điện từng thủ đồ tứ môn. Ôn Tuyết Trần còn cố ý ở trong điện đặt sáu khối có thể cung cấp đèn thiêu đốt, giá trị tương đương sừng tê giác đen.
Đúng như dự đoán, vật này sau khi làm ra, số lần dùng để làm chuyện chính đáng đã ít lại càng thêm ít, đại đa số thời điểm đều là Từ Hành Chi trong lúc rảnh rỗi, tìm bọn họ tán gẫu mà dùng.
Ôn Tuyết Trần đang đang vùi đầu viết những gì, nghe đến Chu Bắc Nam cùng Từ Hành Chi tranh chấp, hắn cũng không ngẩng đầu lên nói: "Hai người các ngươi nói chuyện nhỏ chút. Khúc Trì đang đả tọa."
Từ Hành Chi đem cái ghế điều chính, "Có nghe thấy không Chu mập mạp, đừng tiếp tục ầm ĩ a. Nghiễm Phủ quân bảo ta chép 《 Phong Lăng sử lục 》, ta phải bình tĩnh lại tâm tình."
Chu Bắc Nam vui sướng khi người gặp họa lau sạch bọt nước trên người, dùng khăn tắm thắt quanh hông, liền đem xiêm y mới vừa rồi ném ra ngoài nhặt về, qua loa khoác lên người: "Làm sao, lại gây sự?"
Từ Hành Chi mở ra một quyển sách thẻ tre trống không: "Ta không gây sự, Nghiễm Phủ quân cũng hầu như đều tìm được lý do bắt ta đi chép sách."
Ôn Tuyết Trần nhàn nhạt nói: "Ngươi thực sự cần phải nhờ vào đó để tu tâm dưỡng tính."
Từ Hành Chi oán giận: "Chép đến muốn ói ra, nơi nào tu tâm dưỡng tính? Bên trong tàng thư các Phong Lăng sơn chúng ta có quyển sách nào ta chưa từng chép qua? Hiện tại ta vừa nhấc bút lên dạ dày liền phát chua."
Nghe vậy, khuôn mặt từ trước đến giờ thanh lãnh của Ôn Tuyết Trần hiện lên một tia cười nhạt nhẽo: "Đó là do ngươi không dụng tâm."
Nhìn biểu tình trên mặt hắn, Từ Hành Chi suy tư, làm bộ đứng dậy rót nước, rón ra rón rén đi ra phía sau hắn, đem thứ mình nhìn thấy đọc lên: "Ngồi xem thiên địa nằm xem tâm, lưu vân thành khanh, phi tinh thành khanh..."
Ôn Tuyết Trần mặt đỏ lên, trách mắng: "Đi ra!"
Từ Hành Chi bước đi thong thả, cười nói: " 'Lưu vân thành khanh, phi tinh thành khanh'... Bắc Nam, tiểu Huyền Nhi về Ứng Thiên Xuyên thăm nhà? Sớm thả người trở về, ngươi xem Tuyết Trần sắp nghẹn thành bộ dáng gì."
Ôn Tuyết Trần thẹn thùng đến có hơi tức giận: "... Từ Hành Chi!"
Từ Hành Chi lập tức ngoan ngoãn nói: "Ta chép sách, chép sách."
Vì vậy, bốn người tiếp tục làm sự tình của chính mình.
Ôn Tuyết Trần dụng tâm viết thư tình hắn khả năng vĩnh viễn không dự định đưa cho Chu Huyền, Từ Hành Chi chép sách, Khúc Trì tĩnh tọa, Chu Bắc Nam nhấc theo thương đi thao trường luyện tập một canh giờ, lại nhấc theo thương trở về, liền tắm rửa một phen.
Chu Bắc Nam sau khi trở lại gặp phải động tĩnh không nhỏ, Khúc Trì từ nãy đến giờ đả tọa điều tức mở mắt ra, nhìn thấy huyễn ảnh ba người trước mắt, cũng không có lộ ra quá nhiều vẻ kinh ngạc, chỉ ôn hòa khoác quần áo đứng lên, đi tới trước mặt huyễn ảnh Từ Hành Chi liếc mắt nhìn, nở nụ cười, lại mang tới một quyển sách tự mình xem.
Bốn người làm chuyện của mình, ngược lại an