Thời điểm từ Hành Chi bị áp giải đến điện, chỉ cảm thấy máu tươi trong miệng, trên mặt sắc bén như móc câu, đâm đến cả người hắn phát sốt, nhưng hắn mặc cho số phận nhìn đám người dần dần tụ tập trước mắt, giống như đang nằm mộng ban ngày.
Hắn nhìn qua từng gương mặt quen biết, cùng với bóng người không ngừng từ mỗi phương hướng vọt tới.
Hắn nhìn thấy Nguyên Như Trú kinh ngạc rơi lệ, nhìn thấy Khúc Trì, Chu Huyền cùng Ôn Tuyết Trần, còn nhìn thấy Từ Bình Sinh.
Từ Bình Sinh giãy giụa nhào lên nắm lấy vạt áo Nghiễm Phủ quân, lại bị hắn một cước đá về, thời điểm hắn lăn trở lại, Từ Hành Chi rõ ràng nhìn thấy, trên đầu gối của hắn đều là bùn đất khô cạn dính bết lại do quỳ lâu trong cơn mưa lầy lội.
Từ Hành Chi cảm thấy chính mình thấy được ảo giác.
Thính lực của hắn dường như cũng xảy ra vấn đề, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu dài một thanh ngắn một thanh, nghe đến tận phía mây bay nơi chân trời, lại nghe không rõ các đệ tử sau khi biết được Thanh Tĩnh quân bạo vong kinh ngạc thốt lên cùng nước mắt ròng ròng, cũng không biết Chu Bắc Nam tại kia đang rít gào cùng chất vấn cái gì.
Từ Hành Chi mơ mơ màng màng nghĩ, bộ dạng chật vật vô cùng này của mình nhất định đủ để Chu Bắc Nam cười một năm.
Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu lên, lại vừa vặn thấy Chu Bắc Nam đang muốn xông về phía trước bị Nghiễm Phủ quân theo tay áo vứt ra một đạo linh quang đánh bại trong đám người.
"Không thể, hắn không thể!" Chu Bắc Nam loạng choà loạng choạng từ dưới đất bò dậy, thảm thanh la hét, "Nghiễm Phủ quân, trong chuyện này tất có hiểu lầm gì đó! Hành Chi hắn sẽ không giết Thanh Tĩnh quân!"
Vẻ mặt của hắn so với Từ Hành Chi đau khổ hơn gấp trăm lần, ít nhất lúc này nhãn cầu của Từ Hành Chi khô ráo, một giọt nước mắt đều không rơi ra.
... Bắc Nam vẫn là trước sau như một mà che chở hắn, nhưng lúc này hắn nói sai.
Sư phụ là do hắn giết, không sai a.
Tim như bị nước sôi chậm rãi giội qua, mất tri giác, Từ Hành Chi cảm thấy không ra đau đớn, chỉ phí công nhìn xung quanh thiên địa, chỉ mong mỏi trên trời hạ xuống một đạo lôi, tức khắc đánh chết mình là tốt nhất.
Nghiễm Phủ quân đứng ở sau lưng Từ Hành Chi, mặt như sắt đá, sắt mặt như than chì, trong mắt không ngừng rơi lệ, lại vẫn như cũ dấy lên liệt hỏa hừng hực cháy nơi phủ tạng.
Liệt diễm bốc cao kia đem tất cả đạo tâm của hắn đốt cháy hết mức hầu như không còn.
Giờ khắc này hắn không còn là Nghiễm Phủ quân của Phong Lăng, hắn chỉ muốn đem Từ Hành Chi chém mấy kiếm, khiến hắn thân thủ chia lìa, chết không có chỗ chôn!
Sư huynh trước khi chết, luôn miệng nói y bảo Từ Hành Chi giết mình, này căn bản không có đạo lý!
Hắn nhìn ra rõ ràng, lúc sư huynh đơn độc gọi Từ Hành Chi vào điện, trong điện chỉ có hai người bọn họ, mà bầu rượu nứt trên đất đất, mảnh ngọc nhuốm máu, cùng với máu tươi chưa khô nơi khóe môi Từ Hành Chi, không một thứ nào không chỉ về phía người giết người chính là Từ Hành Chi!
Động cơ, vật chứng, đầy đủ mọi thứ, thế nhưng sư huynh tại sao đến chết vẫn muốn che chở hắn!
Vì sao?! Vì sao a!
Vừa nãy, hắn chạy xộc trong điện, thời điểm nhìn thấy máu tươi của sư huynh trôi hết, đổ xuống trong lòng Từ Hành Chi, thời điểm trời long đất lở, vẫn ôm một tia kỳ vọng mơ hồ.
Phàm là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nguyên anh bất tử, chỉ cần dời thể, dưỡng khí, vẫn có thể sống như thường.
Thời điểm Nghiễm Phủ quân dùng linh thức thăm dò vào thức hải của Thanh Tĩnh quân, nhìn thấy thế nhưng là một mảnh vỡ ánh sáng của một phần nguyên anh bản thế, lác đa lác đác, tan tành, đã khó có thể chắp vá ra dáng vẻ cũ.
Mắt thấy cảnh nầy, nếu không phải vẫn còn tồn tại một tia lý trí, biết đến nếu không xử phạt mức cao nhất theo pháp luật, sư huynh liền coi như chết không minh bạch, nhất định sẽ để những người tam môn khác ngông cuồng ngôn luận thị phi Phong Lăng sơn, hắn hận không thể ngay lập tức chém Từ Hành Chi thành muôn mảnh!
Đối mặt rất nhiều đông môn đệ tử khỏi bệnh tập hợp lại, Nghiễm Phủ quân tự mình đem Từ Hành Chi đạp lăn trên đất, rút kiếm ra đến, tức giận nói: "Từ Hành Chi, ngươi thí sư phản đạo, tổn hại ngũ luân, đại nghịch bất đạo, tội lỗi chồng chất! Ngươi có nhận tội hay không?!"
Ôn Tuyết Trần nắm lấy tay vịn ghế lăn phát ra tiếng gỗ nứt răng rắc: "Nghiễm Phủ quân!"
Khúc Trì đứng phía trước nhất chúng đệ tử dùng một tay nắm chặt cán kiếm bội kiếm bên hông, cắn răng định thần, âm thầm tính toán nếu như Nghiễm Phủ quân thật sự muốn động thủ, chính mình sau khi rút kiếm ra đấy ra kiếm khí cùng linh áp có thể hay không đỡ thay cho Hành Chi.
Mũi kiếm sáng như tuyết của Nghiễm Phủ quân nhắm thẳng vào buồng tim của Từ Hành Chi.
Nhưng mà, bên trong con ngươi đã đánh mất sức sống kia, nhìn dáng dấp đã chết đi một nữa của Từ Hành Chi, lại vào lúc này đột nhiên động.
Tay trái của hắn bắt một cái nắm chặt mũi kiếm, thẳng tắp nhìn về phía Nghiễm Phủ quân, tiếng như lôi đình: "Đệ tử chưa bao giờ phản đạo!"
Thân kiếm Nghiễm Phủ quân run lên.
Bị ánh mắt lấp lánh lang quang tàn nhẫn của Từ Hành Chi nhìn, Nghiễm Phủ quân cảm giác trong lòng một mảnh hoảng loạn, phảng phất bí mật hắn từ trước đến nay cật lực che giấu đã bị Từ Hành Chi nhìn thấu.
Tại thời khắc hắn giật mình, một đạo kim hồng huyễn quang đột nhiên đánh tới đâm vào, phát sáng bức mắt.
Linh lực bỗng nhiên đánh văng ra khiến các đệ tử đứng ở trên đài cao Thanh Trúc điện dồn dập kêu thảm ngã xuống đất, liền ngay cả Nghiễm Phủ quân cũng bị chấn động đến mức trực tiếp lăn xuống trước bậc thang điện, kiểm trong tay tựa mộc côn đảo lượn bay ra ngoài, vỡ thành vụn cặn trên không trung.
Khúc Trì chợt cảm thấy khác thường, vốn thủ thế chờ đợi tranh song một tiếng thoát bao ra đến.
Nhưng mà, đạo tuyết phong kia mới thoát ra một nửa, liền cùng Khúc Trì đồng thời đứng thẳng bất động tại chỗ.
Hôm nay, thời điểm Thanh Tĩnh quân ở trên lôi đài vận dụng linh áp áp chế Từ Hành Chi, Khúc Trì mới có thể di chuyển một, hai, mà linh áp lần này, lại làm cho Khúc Trì cảm nhận được nghẹt thở cùng hoảng sợ đã lâu không gặp.
Khắp toàn thân từ trên xuống dưới của hắn duy nhất có thể động chỉ còn lại có mỗi đôi mắt.
Từ trên trời xanh, một đạo thân ảnh màu trắng rơi xuống, hạ xuống bên người Từ Hành Chi, không nói lời gì liền đem hắn ôm vào trong lòng ngực.
Linh áp đáng sợ kia chỉ bỏ qua có mỗi Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi muốn nhìn rõ người tới, hé mở hai mắt, lại chỉ thấy một đôi môi bao trùm lên phía trên môi của hắn, đem viên đan dược tràn ngập hương vị đàn hương cùng với mùi vị thảo diệp nhẹ nhàng khoan khoái quen thuộc đồng thời đút vào trong miệng hắn.
Nói đến cũng kỳ quái, người kia ôm giữ hắn, mệt mỏi cùng an bình liền nhất thời đảnh tới như sóng biển, trêu đến Từ Hành Chi buồn ngủ.
Hắn hoảng hốt nhấc lên cánh tay phải, muốn đi nắm cái tay kia: "... Trở về ?"
Tiếng nói người đến mềm như nước, chỉ lo âm thanh lơn hơn, sẽ kinh hãi đến người đã trắng bệch như tờ giấy trong lòng: "Sư huynh, ta đã trở về, Trọng Quang đã về nhà."
Từ Hành Chi hé miệng cười một tiếng.
Mạnh Trọng Quang muốn đi bắt lấy "tay phải" của hắn, thế nhưng thời điểm bắt được một tầng tay áo mỏng nhiễm thấu máu tươi, Từ Hành Chi liền triệt để mất đi tri giác, ống tay áo kia từ trong lòng bàn tay Mạnh Trong Quang rút ra, rơi trên mặt đất.
Hết thảy đệ tử ở đây, chỉ cần có thể bảo trì tỉnh táo, đều thấy được một màn Mạnh Trọng Quang cùng Từ Hành Chi môi răng giao hòa.
Tình cảnh này quá mức kinh hãi thế tục, tiếng hút khí lạnh vang lên liên tiếp.
Ôn Tuyết Trần chấn kinh đến thậm chí không nhớ tới đau đớn trong ngực, cật lực tập hợp tất cả suy nghĩ trong lòng bế tắc linh khí không thông, cắn răng nói: "Mạnh —— "
Mạnh Trọng Quang nghe tiếng, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt dịu dàng thắm thiết sau khi rời đi Từ Hành Chi trong nhày mắt liền tràn ra ác ý một chút cũng không giấu, rõ ràng như lửa, ngạo mạn lại khinh bỉ nhìn chằm chằm một đám tu sĩ dưới đáy bị hắn áp chế khó có thể nhúc nhích.
Đoạn cổ tay phải Từ Hành Chi ẩn nấp bên trong áo bào rộng lớn, tay trái lại mới chịu một kiếm, máu tươi đem ống tay áo nhiễm đến giáng hồng một mảnh, dính vào trong quần áo Phong Lăng của Mạnh Trọng Quang.
Trường bào kia ở trong gió tung bay, trạng thái như hoa đào lưu thủy.
Từ Hành Chi ngã vào trong lòng Mạnh Trọng Quang, đã mất đi hết thảy tri giác, bởi vậy hắn không thể nhìn thấy từng tấc từng tấc đuôi mắt hiện lên màu đỏ yêu dị của Mạnh Trọng Quang, cùng nốt chu sa giữa hai hàng lông mày của hắn.
Chư vị quân trường gần kề, cùng với Chu Bắc Nam, Ôn Tuyêt Trần và Khúc Trì, khắp nơi hoang mang, trơ mắt mà nhìn hắn rút đi vỏ ngoài ngoan ngoãn xưa nay, lộ ra bổn tướng thiên yêu lộ liễu cực kỳ.
Ôn Tuyết Trần chỉ cảm thấy hô hấp cũng dừng lại: "Thiên yêu...
Nghiễm Phủ quân cả kinh miệng lưỡi: "Mạnh Trọng Quang, ngươi —— "
Không để cho hắn đem lời nói xong, Nghiễm Phủ quân liền cảm thấy bên hông nhẹ đi, nguyên bản túi qua loa thu nhặt mảnh vỡ nguyên anh của sư huynh nhẹ nhàng bay ra, rơi vào trong lòng bàn tay Mạnh Trọng Quang.
Nghiễm Phủ quân nhất thời trừng mắt sắp nứt, giãy dụa tiến tới lại không được, đỏ đậm hai mắt rít gào: "Mạnh Trọng Quang!"
Mạnh Trọng Quang cười lạnh, gấp kỹ linh túi, cẩn thận thu lại ngọc tuệ, nhét vào trong lòng Từ Hành Chi.
... Giờ khắc này, hắn bất kể là muốn hái xuống đầu hay tim của Nghiễm Phủ quân, hoàn toàn chỉ dựa vào yêu thích của hắn thôi.
Nhưng mà, đồ vật hắn mang đi, so với đồng