Trên mặt Cửu Chi Đăng đột nhiên mất đi huyết sắc: "... Cái gì?"
Mắt thấy thần sắc Cửu Chi Đăng biến hóa, Lục Vân Hạc rất là khoái ý.
Hắn thích uy hiếp người, bởi vì những người này thường thường chỉ cần một câu nói đầu tiên đã vô cùng chật vật, bị đánh cho tơi bời.
"Ma tôn đại nhân không nhớ sao?" Con ngươi xanh đen của Lục Vân Hạc khóa trên mặt Cửu Chi Đăng, cười tựa không cười, "Ngày đại hôn của Ôn Tuyết Trần thủ đồ Thanh Lương cốc, tôn chủ say mèm, cùng thuộc hạ đau khổ kể lể chuyện xưa của tôn chủ cùng Từ Hành Chim sau đó liền nói cho thuộc hạ nghe chuyện Thế Giới Thư..."
Tay chân Cửu Chi Đăng trong nháy mắt lạnh lẽo.
Trong lúc nhất thời, y chỉ có thể nhìn thấy đầu lưỡi lên xuống mang theo ác ý giữa hai bờ môi của Lục Vân Hạc.
... Y sao có thể đem việc này nói cho người khác?
Năm đó, y rõ ràng cùng mình nói qua ngàn lần bách biến, muốn đem việc này triệt để giấu kín trong lòng...
Việc này, là một thiên đại bí ẩn y ở thời điểm mới vào Phong Lăng sơn ngoài ý muốn thám thính được.
Sư huynh vì một chút hiếu tâm bé nhỏ không đáng kể của y, đưa thư đến tổng đàn ma đạo, lại không duyên cớ chịu ba mươi côn Huyền Vũ của Nghiễm Phủ quân, nằm trên giường không đứng nổi, rất nhanh liền phát sốt, mơ màng ở trên giường nói mê lẩm bẩm.
Khúc Trì đã bị kéo về Đan Dương phong diện bích, lưu lại Chu Bắc Nam gấp đến độ vò đầu bứt tai, đem hai đệ tự phụ trách chăm sóc Từ Hành Chi sai khiến đến bao quanh loạn chuyển.
"Nước đâu? Rót nước đi."
"Ngươi ngươi ngươi, đừng đứng im ở chỗ này! Nấu nước, nước không đủ."
Các đệ tử đều là chưa qua nhân sự, không biết nên làm gì chăm sóc thiếu niên, Chu Bắc Nam càng là công tử quen sống trong nhung lụa, một lòng cho rằng người kia giống như chậu hoa lan hắn mới trồng, chỉ cần uống nhiều nước là có thể sống.
Cửu Chi Đăng quỳ ở ngoài điện, không dám tự ý vượt qua, nhưng lại thực sự không nhìn nổi Chu Bắc Nam thao túng Từ Hành Chi như vậy, nhịn lại nhịn, chính muốn đứng lên, vừa quay đầu liền nhìn thấy Ôn Tuyết Trần lộc cộc lắc ghế lăn đến, liền đem chính mình thẳng tắp nện xuống đất: "... Tiền bối."
Ôn Tuyết Trần không đáp lời, thậm chí lười biếng cho y một cái dư quang, trực tiếp từ bên người y đi qua.
Tại thời điểm hoàn toàn dùng lưng đối mặt, hắn mới đạm mạc nói: "Đừng quỳ ở đây. Đi nơi khác đi."
Lúc đó Cửu Chi Đăng cũng không biết Ôn Tuyết Trần cực kỳ chán ghét người phi đạo, nhưng mơ hồ có chút cảm giác đứng ngồi không yên, không thể làm gì khác hơn lúng ta lúng túng mà quay người lui ra.
Trước khi đi, y nghe thấy Ôn Tuyết Trần đi đến trong điện hỏi Chu Bắc Nam: "Hắn hạ sốt chưa?"
Chu Bắc Nam đáp: "Còn nóng nữa liền tiêu luôn."
Ôn Tuyết Trần trầm ngâm nửa ngày: "Mang chút băng đến. Lấy thật nhiều, đem hắn ngâm vào, có lẽ sẽ nhanh hạ nhiệt hơn."
Chu Bắc Nam như ở trong mộng mới tỉnh: "Đúng, nói rất có lý."
Hiển nhiên, Ôn Tuyết Trần đến, ngoại trừ khiến số công tử trong điện từ một biến thành hai người, cũng không còn ích lợi nào khác.
"... Có lý cái rắm a." Từ Hành Chi bị tiếng nói liên miên trong phòng làm cho tỉnh lại, vừa vặn nghe được Ôn Tuyết Trần tỏa sáng quyết từ, mặt mũi trắng bệch, "Hai vị ca ca, van cầu người lớn các ngươi rộng lượng, gì cũng được, để ta hảo hảo ngủ một giấc có được hay không a."
Cửu Chi Đăng rời đi tẩm điện Từ Hành Chi, một đường tìm chọn đường thanh tịnh xa xôi, ngược lại cũng tránh được không ít ánh mắt ngạc nhiên tựa như đánh giá động vật.
May mà ở trên người y vừa không có ma khí, cũng không có tiên linh khí, sạch sành sanh như một tấm giấy trắng, chỉ cần bé ngoan cúi đầu bước đi, vô luận tới chỗ nào, cũng sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.
Y quyết định chủ ý, muốn đi Thanh Trúc điện, hướng sư phụ Thanh Tĩnh quân y còn chưa từng gặp gỡ thỉnh tội.
Mối họa của Từ sư huynh là do y trêu chọc ra, sư huynh dù chưa ném trách nhiệm cho y, nhưng Cửu Chi Đăng nếu như không chủ động đứng ra thú nhận, thứ nhất lương tâm bất an, thứ hai không giải thích rõ ràng, sau này cũng không tiện sống ở bên trong Phong Lăng sơn.
Quanh quanh vòng vòng, đi đến bên dưới cạnh cửa sổ Thanh Trúc điện, y đột nhiên nghe được bên trong truyền đến âm thanh Nghiễm Phủ quân: "... Sư huynh, lời này ngươi nói thật nhẹ nhàng! Ngươi cũng biết thời điểm ta nghe được hắn một mình đi tới ma đạo, hận không thể ngay lập tức giết chết hắn!"
Cửu Chi Đăng sợ hãi cả kinh, thu lại khí tức, ngồi xổm xuống bên dưới cửa sổ.
"Không có nghiêm trọng như vậy..." Một âm thanh ôn nhuyễn lại mang theo chút giọng mũi từ bên trong cửa sổ bay ra, "Khê Vân, Hành Chi chỉ là đi truyền tin mà thôi, huống hồ còn có đứa bé Khúc Trì kia đi theo."
"Không nghiêm trọng? Hắn nếu cùng người bên trong tổng đàn ma đạo nổi lên xung đột thì sao? Vạn nhất chết yểu ở nơi đó, thần khí không còn vật bàng thân, thoát thể mà ra, rơi vào trong tay ma đạo, thì phải làm gì?" Nghiễm Phủ Quân tức giận, "Sư huynh, lần này ta phạt hắn để làm gì, ngươi chẳng lẽ không biết? Nếu hắn thật sự bị thương nặng không trị nổi, chúng ta liền có thể đem Thế Giới Thư thu hồi!"
Mâu sắc Cửu Chi Đăng ngưng lại.
Bên trong cửa sổ, âm thanh thanh ôn mềm mại không nữa, chỉ còn lại mỗi tiếng Nghiễm Phủ quân sau khi bị chọc giận qua đi mang theo bất đắc dĩ: "Sư huynh, ta hiểu được ngài muốn nói cái gì. Trời cao xác thực có đức hiếu sinh, nhưng lòng người rung động, thật sự khó dò, cho dù là đạo tổ lão quân cũng khó tính một, hai. Từ Hành Chi hắn tính tình ngoan liệt, thực khó giáo dưỡng..."
Nam tử được hắn gọi là "sư huynh" khổ sở nói: "Ta cũng không phải là vì trời cao có đức hiếu sinh mới che chở Hành Chi."
"Vậy là vì sao?"
Nam tử chần chờ chốc lát, mới mềm giọng nói: "Ta không nỡ nha."
Nghiễm Phủ quân: "..."
"Bản tính của hắn tuyệt đối không hỏng, là một hài tử thú vị lại ôn nhu từ trong xương." Nam tử nhợt nhạt nở nụ cười, "Ta nếu như có thể có con trai, sinh thành dáng dấp của hắn, ta liền đủ hài lòng."
Nghiễm Phủ quân cả giận: "... Vậy ngài thật đúng là gia môn bất hạnh."
"Bất hạnh là Hành Chi mới đúng." Nam tử nhẹ giọng nói, "Năm đó, ba ly rượu vàng trên trấn nhỏ, hắn cùng với ta kết duyên, ta đem hắn dẫn vào Phong Lăng. Sau đó, nếu không phải ta hẹn hắn cùng uống, sau khi uống say dẫn hắn vào Thông Thiên các, hắn cũng sẽ không ma xui quỷ khiến bị Thế Giới Thư nhận chủ. Là ta nợ hắn, ta liền nên bảo vệ hắn một đời một kiếp."
Hai người sau đó lại nói vài lời, mới rút ra Thiên điện.
Có lẽ cho rằng sau giờ ngọ không có đệ tử nào đi qua đây, cũng có lẽ cho rằng dù cho có đệ tử đi qua, cũng sẽ có vết tích linh lực lưu động, không cần quan tâm, Nghiễm Phủ quân nhất thời sơ ý, liền chưa từng bố trí kết giới phòng hộ.
Mà Cửu Chi Đăng vừa vặn còn chưa tu luyện, bước đi lại đặc biệt cẩn thận, các loại trùng hợp kết hợp, liền khiến bí mật chỉ hai người biết từ trong miệng truyền tới tai người thứ ba.
Tờ giấy trắng Cửu Chi Đăng này không một tiếng động bay tới, lại không ngờ ở nơi nãy nhiễm phải vết mực đầu tiên.
Cửu Chi Đăng ban đầu biết bí mật kinh hách đến không nhẹ, y ở dưới cửa sổ ngồi xổm hồi lâu, mới tích góp sức chân khí, một hơi chạy trở về tẩm điện của Từ Hành Chi.
Y vẫn cứ không dám tự ý đi vào điện, liền nhân màn đêm lặng lẽ leo lên bên trên đỉnh tẩm điện, dỡ đi mái ngói, đánh giá thanh niên đang mê man ở trên giường kia.
Nhìn một chút, Cửu Chi Đăng mơ hồ có cảm giác cùng hắn đồng bệnh tương liên, thậm chí cảm thấy sư huynh so với mình còn đáng thương hơn mấy phần.
... Dù sao, Cửu Chi Đăng biết nguyên nhân chính mình bị chán ghét, nhưng sư huynh cái gì cũng không biết.
Nhưng Cửu Chi Đăng cũng có vấn đề từ rất lâu đều không hiểu ra.
—— Thời gian qua đi nhiều năm, Cửu Chi Đăng vẫn không hiểu, liền không tính Nghiễm Phủ quân đi, vì sao ngay cả Thanh Tĩnh quân cũng không nhận ra y ở bên ngoài cửa sổ?
Lúc đó y vẫn còn nhỏ tuổi suy đoán, có thể do Thanh Tĩnh quân một lòng lo lắng sư huynh, vô tâm nhìn y đi.
Nhưng mà, theo thời gian trôi đi, Cửu Chi Đăng càng ngày càng hoài nghi, kỳ thực năm đó, Thanh Tĩnh quân biết y ở nơi đó.
Mà lý do y không vạch trần Cửu Chi Đăng cũng khá đơn giản.
Nếu y mở miệng đâm thủng việc này, ấn tính cách Nghiễm Phủ quân, Cửu Chi Đăng thân là hậu duệ ma đạo nếu biết bí mật bực này, tất sẽ bời vì nguyên nhân nào đó "chết bất đác kỳ tử" bên trong Phong Lăng sơn.
Thanh Tĩnh quân từ trước đến giờ tính tình ấm áp như nước, đạo tâm tựa như biển, y không muốn thương tổn bất luận người nào, liền chọn "vô vi", đối với mình, đối với sư huynh, đều là như vậy.
Nhưng mà hiện nay, người duy nhất có thể giải đáp nghi vấn này của y Thanh Tĩnh quân đã biến mất.
Chân tướng bao nhiêu, thì có ý nghĩa gì chứ.
Cửu Chi Đăng cụp mắt