]Cái đứa tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia --
Thích Hà thật sự, MMP!
Cô ta tinh như vậy, thật sự là một đứa ngốc sao?
Nhưng mà nếu ngươi nói cô ấy không phải là một đứa ngốc tử thì phản ứng của cô trì độn như vậy, nhìn thế nào cũng không giống với cái người bình thường a!
Vì để duy trì hình tượng bên ngoài hỗn xược của chính mình, Thích Hà chỉ có thể trong lúc đi học, mặt ngoài thì thất thần, kỳ thật là đang vểnh tai lên mà nghe giảng bài. Sau đó vào sau lúc tan học thì ở trong nhà tự kéo đèn lên chiến đấu trong đêm.
Bên ngoài thì tỏ vẻ: Xem sách cái nima, không học tập không bằng cấp không lý tưởng, sau này lão tử chính là muốn hoành hành ngang ngược, không học vấn không nghề nghiệp.
Ở nhà liền..
Đm! Bộ bài thi này cuối cùng cũng làm xong.
Mẹ nó! Đề toán học này khó quá, nhưng vẫn là phải học.
Ngày nima! Học học, hình như bên trên vẫn còn một chút nữa.
Fuck! Hắn hiện tại ngay cả chửi bậy đều có thể nói bằng tiếng Anh luôn rồi, cảm giác chính mình hình như cũng rất lợi hại?
Từ sau khi bắt đầu phải dạy Vân Phồn Tinh, Thích Hà liền đánh mất cái ý niệm cảm thấy lão đại là đang giả ngu trước kia.
Ngu như vậy!
Muốn giả cũng không giả được!
Vì cái gì mà hắn có thể ở trong một khoảng thời gian ngắn khiến cho thành tích tiến bộ vượt bậc?
Đổi lại là ngươi nếu như chỉ có một đoạn kiến thức mà phải giảng giải cho người ta ba đến năm mươi lần thì ngươi liền có thể trực tiếp đứng trên bục giảng làm lão sư luôn rồi, ngươi tin hay không?
Ban đầu, Thích Hà chỉ tính toán đọc xong sơ trung sau đó liền bỏ học hỗn xã hội.
Kết quả là sau khi dạy lão đại hai năm, Thích Hà tùy tùy tiện tiện mà đi thi kỳ thi tuyển sinh trung học (trung khảo) một chút liền đủ điểm thi vào những trường trong huyện.
Hơn nữa còn lấy luôn thành tích đứng đầu huyện.
Thích Hà: . Hắn muốn nói mình không phải cố ý, sẽ có người tin sao?
Hồ bằng cẩu hữu của Thích Hà: .
Vô luận lão sư hay là các bạn học khác, hoặc là người trong thôn, vào thời điểm biết được Thích Hà trung khảo được thành tích đứng đầu toàn huyện đều khiếp sợ đến nghẹn họng nhìn trân trối.
Chỉ có lão đại Phồn Tinh vẫn nghiêng đầu nhìn tổng điểm 250 của chính mình, chà xát góc áo.
Lão đại lần đầu tiên thấy vì điểm chính mình giống như có chút thấp mà cảm thấy khổ sở.
Cô luôn mơ hồ biết được chính mình cùng những người khác không quá giống nhau, nhưng là trước nay vẫn luôn không cảm thấy khổ sở gì.
Duy nhất hiện tại, nhìn thấy điểm chính mình đứng nhất từ dưới đếm lên trong bảng xếp hạng dán trước cửa trường, liền mạc danh có chút không dễ