Edit+Beta: soda chanh
Thích Mộc Võ tuy rằng muốn bồi dưỡng Thích Hà, nhưng dù sao thì ông ta vẫn còn đang trong thời kỳ đỉnh cao.
Cốt lõi thật sự của Thích gia, vẫn là do Thích Mộc Võ tự mình nắm giữ. Quyền lực tuyệt đối, vẫn luôn nằm ở trong tay ông ta.
Tuy rằng mấy năm nay Thích Hà đã như con tằm mà ăn không ít thế lực của Thích Mộc Võ, nhưng vẫn còn chưa đủ!
Tuổi của hắn thật sự còn quá trẻ.
Cho nên khi Thích Mộc Võ đưa ra danh sách những người đã được sàng lọc lựa chọn để liên hôn ra, bảo Thích Hà tự mình chọn lựa một người vừa mắt hắn, rồi đi bồi dưỡng cảm tình với đối tượng liên hôn kia luôn, lúc đó Thích Hà ngay cả quyền chém đinh chặt sắt mà từ chối cũng không có.
Nếu như hắn đã đủ cường đại rồi mà nói, khi Thích Mộc Võ đưa ra cái loại này yêu cầu, hắn chắc chắn sẽ trực tiếp cự tuyệt.
Thậm chí còn có thể xông quan giận dữ vì hồng nhan*, trực tiếp lấy mất quyền lực của Thích Mộc Võ.
(*) Tức giận, bất bình vì người con gái đẹp. Câu nói này có nguồn gốc từ một câu thơ trong bài thơ cổ của TQ.
"Con hiện tại đã hai mươi tuổi đầu rồi, có thể đính hôn trước, sau khi bồi dưỡng cảm tình hai ba năm rồi mới kết hôn. Như vậy so với việc thông gia tạm thời mà nói, ít nhất còn có cơ sở cảm tình, cuộc sống sau này của các con cũng sẽ tốt hơn chút."
Thích Hà mắt lạnh mà nhìn Thích Mộc Võ: "Cho nên theo ý của ba, tôi có phải hay không nên cảm tạ ba một chút, vì đã thay tôi suy nghĩ nhiều thứ như vậy?"
Thích Mộc Võ giận tái mặt, "Con nói chuyện như vậy là sao? Đây là không hài lòng với quyết định của ba đúng không? Nếu không phải là bởi vì mẹ của con mất sớm, con cho rằng ba sẽ thay con suy xét nhiều thứ như vậy sao?"
Lời này vừa nói ra..
Quả thực dối trá đến khiến cho người khác cười lạnh.
"Trước kia khi ba đưa tôi đến sống ở nông thôn, sao không thấy có băn khoăn gì về người mẹ đã mất sớm của tôi vậy chứ. Hiện tại là thấy tôi có giá trị lợi dụng, nên mới bắt đầu lấy thi ân giả tự () cho mình sao?"
"Con.. cái thằng khốn nạn này!" Thích Mộc Võ tức giận đến sắc mặt đỏ lên.
Thích Hà thậm chí còn cảm thấy có chút khó tin, một con người bạc tình bạc nghĩa như thế, vậy mà cũng có thời điểm bị tức giận đến mức thẹn quá hóa giận.
"Mày cho rằng tao chỉ có một thằng con trai như mày thôi sao? Có phải mày vẫn luôn cho rằng cả cơ nghiệp của Thích gia này chỉ có thể rơi vào tay mày hay không? Tao thừa biết là mày vẫn luôn dan díu với một con ngốc, chơi chơi thì đươc, nhưng nam tử hán đại trượng phu, không biết nhìn xa hơn một chút hay sao?"
Đây cũng là sự tình mà Văn Nhân Nho đã sớm đoán được.
Thích gia cùng Văn Nhân gia đều thuộc giới hào môn thượng lưu, bọn họ ở bên ngoài làm những cái gì, kỳ thật người trong nhà đều nhiều ít mà biết được.
Chơi chơi thì có thể, nghiêm túc lại không được!
Văn Nhân Nho tự nhận mình không thể đánh cược cho đi hết thảy, cho nên hắn ta muốn thử nhìn xem, một ngày kia khi Thích Hà gặp phải loại tình huống này, đến