Edit+Beta: soda chanh
Văn Nhân Nho vốn dĩ cho rằng, Phồn Tinh cùng Thích Hà hẳn là sẽ sống chung với nhau thật hạnh phúc.
Hắn ta không đi cố tình đi phá hư, cũng bởi vì Thích Hà vậy mà lại nguyện ý vì Phồn Tinh mà mất đi hết thảy, trên đời này, hẳn là sẽ không có gì có thể ngăn cản được bọn họ nữa.
Nhưng khi thấy Thích Hà trở về từ nước ngoài sau đợt trị liệu tâm lý, trong lòng Văn Nhân Nho chỉ thấy cảm khái vạn phần.
Hắn trước nay cũng chưa từng thấy qua, bộ dáng chân chính của một người được gọi là tâm như tro sẽ như thế nào. Vậy mà hiện giờ, lại gặp được.
Một chữ tình, là thứ đả thương con người ta nhất. Tình cảm càng sâu đậm, thì càng là khó mà thoát ra ngoài.
Thích Hà cả đời này, có thể là thật sự không thoát ra được.
Sau khi hắn ta từng bước từng bước mà đi liên hôn thương nghiệp, cuộc sống lại càng thêm bình đạm như nước, ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc hối hận, lúc trước nếu như bỏ được gia nghiệp Văn Nhân gia, tranh thủ một chút tình cảm của Phồn Tinh.. Tựa hồ vẫn tốt hơn cái loại cảm tình như có như không, hôn nhân mưu tính lẫn nhau này.
Nhưng đó cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, nến thật sự mà so đo, hắn ta vẫn là không thể so sánh với Thích Hà về sự quả quyết được.
Phồn Tinh đi rồi, Thích Hà tựa hồ có chút cố chấp hơn.
Những việc mà Văn Nhân Nho có thể giúp, đều sẽ giúp đỡ một phen, cái loại cảm giác viện trợ cho tình địch ngày xưa này, thật mẹ nó chua xót mà.
Cũng chính vì giúp đỡ một phen như vậy, nên cơ hồ có thể ăn hết Vân gia đến mức gắt gao!
Thích Hà quả là rất cố chấp, một hai phải lấy đi gia nghiệp Vân gia.
Hắn là một tên họ Thích, bạn nói xem, hắn đối gia nghiệp Vân gia chấp nhất như vậy làm cái gì cơ chứ?
Kết quả hắn chỉ là lầm bà lầu bầu, "Vốn dĩ chính là đồ vật của tiểu ngốc tử, nhất định phải lấy về, giúp cô giữ gìn thật tốt."
Cũng bởi vì những lời này, Văn Nhân Nho liền biết, Thích Hà tựa hồ có chút điên rồi.
Sau khi hao hết tâm tư đạp đổ Vân gia, Thích Hà một bên vừa trông giữ gia nghiệp Vân gia, một bên lại bắt đầu làm chút sự tình mà người thường khó có thể lý giải nổi--
Ví dụ như, cầu tiên vấn đạo.
Hắn rất chấp nhất, phàm là những ngôi chùa miếu hoặc là người tu hành tương đối nổi danh nào đó. Cho dù là ném hàng trăm vạn ngàn vạn, hắn cũng phá lệ chấp nhất mà muốn thấy mặt.
Những người khác đều cảm thấy, Thích Hà ước chừng là điên rồi.
Văn Nhân Nho cũng cho rằng như