Edit+Beta: soda chanh
Trong chớp mắt kia, tể tướng đại nhân tương lai đã suy nghĩ rất nhiều thứ.
Hắn biết rất rõ rằng, hắn tuyệt đối là một tên không cam lòng bị người khác dẫm dưới chân, không cam lòng làm người bình thường, càng không cam lòng bị mai một, thậm chí hắn còn có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Ở trong thôn, nếu như trưởng bối còn sống mà lại muốn tách ra sống riêng, sẽ bị coi là bất hiếu.
Nhưng hắn thậm chí còn khuyến khích cha mẹ mình chuyển ra sống riêng, hoàn toàn tách ra khỏi tam phòng, đủ để chứng minh, hắn cũng không phải là loại người thiện lương gì.
Nhưng cha mẹ hắn lại quá hiếu thảo đến, chuyện tách ra sống riêng là chuyện không có khả năng.
Nhưng nếu bắt hắn từ bỏ khoa khảo, từ bỏ việc bò về phía trước, cũng không có khả năng.
Khuê nữ nhà thợ săn Mộc là một đứa ngốc, thợ săn Mộc khẳng định là muốn tìm một thằng con rể hiểu rõ gốc rễ đến để chiếu cố cho khuê nữ ngốc nhà ông ấy.
Mà hắn, lại rất cần ngân lượng để đi học.
Hắn đối với thê tử cũng không có bất cứ chờ mong gì, với cái trình độ bất công của tổ phụ tổ mẫu, sợ là sẽ hy vọng hắn cưới một thê tử hàm hậu thành thật, tiếp tục để cho tam phòng hút cạn máu.
Vây cưới ai, thì có khác gì nhau đâu chứ?
Chỉ cần cho hắn một cơ hội, hắn nhất định có thể vượt Long Môn!
Nếu hắn có thể thăng chức thật nhanh, về sau mặc dù không có tình ý gì với khuê nữ ngốc nhà thợ săn Mộc, thì cũng sẽ chiếu cố cô cả đời này thật tốt.
Cưới một thê tử ngốc, đổi lại là cơ hội vượt qua khốn cảnh trước mắt, nên chọn cái nào đây?
Từ Thụy Khanh cảm thấy chính mình cần phải ngẫm lại thật kỹ.
*
Đào được một cái bảo bối lớn như vậy, Mộc lão tam cũng không rảnh đi săn thú làm cái gì, dùng quần áo bao bọc cây nhân sâm dại song sinh một cách cẩn thận, rồi chuẩn bị xuống núi.
"Tiểu tử Từ gia, nếu được thì đến nhà ta ăn cơm chiều đi?"
Người trong thôn dễ dàng đỏ mắt*, nếu như biết hắn đã vô tình phát tài như vậy, không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó. Mời tiểu tử Từ gia này ăn một bữa cơm, nhân tiện lại nhờ hắn giữ bí mật, đây cũng là tất yếu.
(*) ghen tị
Từ Thụy Khanh từ sáng đến giờ cũng mới chỉ ăn một khối bánh bột ngô.
Lại liên tưởng đến toan tính trong lòng mình, vì thế gật đầu đáp ứng.
Cùng cha con thợ săn Mộc ở chung thêm vài lần cũng tốt, càng giúp hắn suy tính kĩ càng hơn.
Trong khoảng thời gian hai người trò chuyện, Phồn Tinh đã nhanh chóng vòng đến sau một thân cây..
Mộc lão tam hô một tiếng 'khuê nữ'.
Phồn Tinh như lão đại mà chộp lấy một con rắn lớn trên mình chứa đầy hoa văn màu đỏ đang ló đầu từ sau thân cây ra.
Một con rắn lớn đỏ đen xen kẽ, đại khái dài hơn một mét, bị Lão đại một phen siết chặt dưới cổ, phần thân dưới liều mạng mà di chuyển giãy giụa, nhưng chính là vẫn vô pháp chạy thoát khỏi giam cầm của