Edit+Beta: Sodachanh
Trên đường từ phủ thành trở về trấn, xuất hiện một đám cướp.
Lúc này, Mộc Lão Tam sợ tới mức mặt như màu đất nói khẽ với Từ Thụy Khanh: "Tiểu tử Từ gia, ta thấy số tiền này không giữ được rồi. Sợ nhất chính là cái loại kẻ cắp còn sát hại tính mạng như này, đến lúc đó nếu có cơ hội bỏ trốn, ngươi chỉ cần chạy.."
"Để lại tiền bạc, còn có tiểu cô nương kia nữa, tha cho hai ngươi đi."
Đám cướp nhìn thấy trên xe bò còn có một tiểu cô nương xinh đẹp, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại có dung nhan kiều diễm, lập tức thèm đến dãi nhỏ ba thước.
Mộc Lão Tam vừa nghe thấy.
Khuê nữ nhà ông vốn là một đứa ngốc, thế mà vẫn ham muốn nhan sắc của con bé sao?
Bọn chúng có còn là người không cơ chứ?
Đúng là cầm thú!
Vì thế tức giận tím mặt: "Cút mẹ mày đi!"
Lần đầu tiên Từ Thụy Khanh gặp phải tình huống này, trong lòng lo lắng bất an. Nhưng bảo hắn bỏ chạy để không liên lụy đến mình, tuyệt đối không thể.
Liều chết chống trả một phen, ít nhất ba người còn có thể giữ mạng trở về!
Tể tướng đại nhân tương lai nghĩ như thế.
Phồn Tinh bị tiếng quát giận dữ của Mộc Lão Tam dọa tỉnh, vẻ mặt mộng bức mà mở mắt ra, trong miệng vẫn còn ngậm một viên đường.
Từ Thụy Khanh nhìn vết nước đường dính trên quần, khoé miệng không kìm được mà giật giật.
Trong lòng tự nhủ, nhìn cái bọn cướp kia đi, thật là không có phẩm vị chút nào mà!
Còn muốn đoạt khuê nữ ngốc nhà Mộc thúc đi nữa chứ, thật sự không lo lắng sơn trại bị ăn sụp luôn sao?
Dọc đường đi cô đã tiêu hết tất thảy năm lượng vào đồ ăn vặt, hồ lô đường đã ăn 13 xâu, hạt dẻ nướng năm bao, còn có vô số đồ ăn vặt khác nữa..
Nhưng Từ Thụy Khanh có lẽ không bao giờ có thể nghĩ được là, thứ sơn trại phải phải lo lắng nhất bây giờ không phải bị ăn sụp, mà là, ----------
Bị phá sụp!
Sự tình phải kể lại từ lúc sau khi Mộc thúc tức giận tím mặt, gầm lên một tiếng, nhảy xuống xe bò mà nói.
Hắn vốn nghĩ, dù gì thì cũng là thợ săn, tuy chưa kịp suy tính gì mà đã nổi giận đùng đùng như thế, nói không chừng thật sự có thể là người đủ tư cách trấn giữ cửa ải, anh dũng khai thông vạn người cũng nên.
Nhưng thực tế đã chứng minh cho hắn thấy, cái gì gọi là hai tay khó địch bốn tay.
Mộc thúc vừa nhảy xuống xe bò, đã bị người ta lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đạp thẳng một cước té lăn xuống đất, bay đi thật xa. Nhìn dáng vẻ bọn cướp này hầu như đều là những tên có võ, tương đối khó đối phó!
Từ Thụy Khanh thầm nghĩ, hôm nay, lành ít dữ nhiều!
Kết quả là trăm triệu không nghĩ tới, sau khi