Edit+Beta: soda chanh
Hai người cứ anh một tiếng tôi một tiếng cả buổi thì được, nhưng vừa nhắc đến chuyện đưa người đưa đi huyện thành thì Lý thị lại nhất định không chịu mở miệng ra nữa.
Những người dân trong thôn ở đây phàm là người có mắt cũng đều đồng loạt mà nhìn ra manh mối, không hẹn mà cùng lắc lắc đầu.
Tâm địa của người này cũng thật là hẹp hòi quá đi mất, Mộc lão tam nói không sai a, phàm là nhà ai có hài tử bị bệnh nghiêm trọng đến như vậy, cho dù là đập nồi bán sắt, cũng sẽ cố đưa đến hiệu thuốc trên huyện thành để xem bệnh.
Chứ cứ tiếp tục kéo dài như vậy, không phải là muốn mạng sao?
Từ Hán Ngưu cùng Tần thị cũng không cứng rắn chút nào cả, chỉ biết trơ mắt ra mà nhìn, không dám đi đối mặt với lão nương nhà mình.
Lý thị cuối cùng lại ngang ngược mà nói: "Không phải ông có bạc sao, có ngon ông đưa nó đi vào trong thành mà trị đi a! Còn không phải là chỉ muốn ăn vạ để nó thành con rể ông thôi sao? Ông giỏi thế thì chữa khỏi cho nó đi, tôi liền cho nó đến ở Mộc gia luôn, dù sao nhà của chúng tôi cũng không có nhiều bạc như vậy."
Bề ngoài thì giống như bà ta bị tức giận đến mức nói không lựa lời, nhưng trên thực tế trong lòng Lý thị đã tính toán vô cùng rõ ràng rồi.
Lang trung đã nói, bệnh nặng đến như vậy, lại kéo dài lâu như thế, khẳng định là đã thương tổn căn cơ.
Cho dù có thể chữa hết bệnh đi chăng nữa, sau này cũng không thể làm được việc nặng.
Vai không thể khiêng, tay không thể nhấc, vậy không phải tương đương với việc trong nhà lại phải nuôi dưỡng một lão tổ tông hay sao?
Người nhà quê lại không thể làm việc nặng, vậy tương đương là một tên phế nhân rồi. Huống chi đã bị thương căn cơ rồi mà nói, về sau thỉnh thoảng lại phải phát bệnh một hồi, còn không phải chi thêm càng nhiều bạc ra ngoài hay sao?
Lý thị là bởi vì nghĩ như vậy, nên thấy cho dù đưa Từ Thụy Khanh đi vào trong thành chữa bệnh, thì sau này cũng không thể làm nhiều việc như trước đây được nữa, cho nên mới nghĩ cách cho đỡ phải tiêu tốn thêm chút bạc.
Cái vẫn đề này không nhắc tới thì đã tốt, vừa nhắc tới bạc, Mộc lão tam liền thành..
Tên trộm kiên cường a! ()
Không phải chỉ là bạc thôi sao?
Trong tay ông còn có đến tám trăm lượng, do nữ nhi bảo bối nhà ông nhặt được nhân sâm dại.
Lại có thêm hai trăm lượng, cũng do nữ nhi bảo bối nhà ông nhặt được vàng trên đường nốt.
Dù sao cũng đều không phải tiền mồ hôi nước mắt nhà mình, muốn xài như thế nào thì xài thôi.
Với lại ông muốn mua con rể thì cũng cần đến tiền thôi, còn không bằng đem tiền tiêu ở trên người Từ Thụy Khanh.
Nhưng mà này tiền này nếu đã tiêu đi ra ngoài, người nhất định phải là của Mộc gia.
Về sau nếu người nào đó thấy tiểu tử Từ gia ngày càng phát đạt, muốn lại leo lên mà nói, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Vốn dĩ ở trong mắt người trong thôn, lời nói của Lý thị mới rồi chính là