Edit+Beta: soda chanh
"Cha, không!" Phồn Tinh đầu tiên là chém đinh chặt sắt từ chối.
Sau đó là giãi bày sự thật, giảng giải đạo lý: "Người xấu, ảnh hưởng, tâm tình khảo thí."
Sau khi nói xong, còn chọc chọc vào eo của Từ Thụy Khanh, "Ta nói có.. Đúng không?"
Mộc lão tam thậm chí còn không kịp đưa tay tới bịt miệng Khuê nữ nhà mình lại, lời nói này nói ra ngoài cũng quá là đắc tội với người ta đi.
Sách!
Khuê nữ a, làm người không thể cứ thẳng như ruột ngựa như thế được, bằng không sẽ bị đánh đó!
Từ Thụy Khanh buồn cười, câu môi cười nhạt: Thấp giọng trả lời, "Ừm."
Hắn biết, tiểu nương tử tương lai của mình đây là đang cố ý che chở hắn.
Thật gian xảo mà!
Nhưng mà cía loại cảm giác này, hình như cũng có chút tốt.
Trước kia ở nhà bị mắng nhiều lần như vậy, nhưng cũng chỉ vì một chữ 'hiếu', nên hắn một câu cũng không dám phản bác.
Nhìn thấy mấy người Từ gia bị nghẹn thành như vậy, tâm lý vậy mà lại mạc danh cảm thấy có chút vui sướng.
Nhưng hắn lại không biết, kỳ thật lúc nãy hắn suýt chút nữa gặp nguy hiểm - dạo một vòng quanh ranh giới 'bị ăn đòn'
Có phải bạn vẫn cho rằng Lão đại chọc eo của hắn, là để tìm kiếm sự đồng ý của hắn phải không?
Không phải đâu!
Ý tưởng trong lòng Lão đại lúc ấy, rất hung tàn!
Cô là vì Tiểu Hoa Hoa, cho nên mới đi dỗi người ta nha. Những người này đều đối sử không tốt với Tiểu Hoa Hoa, nếu như hắn còn muốn đi che chở bọn họ mà nói, vậy thì cô liền chờ đến sau khi Tiểu Hoa Hoa khảo thí xong, ấn hắn trên mặt đất mà đập cho một trận.
Không biết dùng não..
Hơn phân nửa là tại thói quen..
Đánh cho một trận, thì tốt rồi.
Trước khi khảo thí, không thể đánh, sẽ ảnh hưởng thành tích.
Sau khi khảo xong, ấn trên mặt đất đánh cho một trận, sẽ không có chuyện gì xảy ra hết
Mà hết thảy những thứ này, Từ Thụy Khanh đều hồn nhiên không biết.
Thậm chí trong lòng còn thấy thực cảm động, có người che chở hắn như thế mà.
Cuộc sống mà, chính là cần phải có mấy cái hiểu lầm như vậy, bằng không nếu thẳng thừng nói chân tướng ra mà nói, quá mất lòng nhau rồi.
"Thụy Khanh, tại sao tức phụ của con lại nói chuyện với gia nãi như vậy chứ?" Tần thị dưới cái trừng mắt tàn nhẫn của bà bà, lập tức nói lại với Từ Thụy Khanh.
"Mẫu thân." Từ Thụy Khanh hơi hơi cúi đầu, khóe môi hơi nâng lên, mang theo chút tự giễu.
Thời điểm còn gọi một tiếng 'nương', thì tâm lý vẫn đang còn tồn đọng khát vọng với 'nhụ mộ chi tình'*.
(*) Gốc là孺慕之情: Là một thành ngữ TQ. Thể hiện tình yêu, lòng hiếu thảo của một đứa trẻ đối với cha mẹ của chúng. Sau được mở rộng ra thành ý thức tôn trọng, tình cảm đối với giao viên và người lớn tuổi. (Theo Baike Baidu)
Nhưng đã gọi là 'mẫu thân' rồi, vậy thật sự chỉ còn là tôn trọng cái gọi là 'huyết mạch tương liên' mà thôi.
Khi hắn gần chết, Tần thị cùng Từ Hán Ngưu vẫn còn nhút nhát