Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
So với những người khác một bộ chưa hiểu sự đời, đại lão biểu hiện rất bình tĩnh.
Hết sức chuyên chú ngồi xổm bên bếp, kiên nhẫn chờ rắn xào của cô.
Cô đã lâu, đã lâu, đã lâu chưa được ăn rắn.
Từ sau khi tay bị thương, Tiểu Hoa Hoa liền không cho cô đi bắt rắn, con này là do cha cô bắt về.
Mộc lão tam bắt rắn cũng là một phen nước mắt chua xót, thời điểm nhìn thấy rắn độc đầy hoa văn tươi đẹp, trong lòng ông liền đột nhiên sinh ra một loại cảm giác "mạng ta xong rồi".
Vì tìm được đồ ăn cho nữ nhi, ông cũng là đem mạng đi đánh cược.
Nơm nớp lo sợ, thật vất vả bắt được rắn độc, lúc này Mộc lão tam mới phản ứng lại, vì cái gì ông nhất định phải bắt rắn độc chứ?
Không phải rắn độc, cũng có thể ăn mà!
Con mẹ nó, vì cái gì ông phải một hai khiêu chiến loại hình khó chơi này?
"Phồn Tinh, ta thi đậu tú tài." Từ Thụy Khanh nói khẽ với Phồn Tinh, lén lút vươn tay tới, muốn nắm lấy tay cô, tình chàng ý thiếp một chút.
Kết quả đại lão duỗi tay, vỗ vỗ bờ vai hắn, nói lời thấm thía cổ vũ nói: "Vậy ngươi, phải tiếp tục, cố lên nha!"
Loại lời thoại trưởng bối này, thiếu chút nữa làm biểu tình trên mặt Từ Thụy Khanh không chấn trụ nổi.
Còn có...
Bả vai hắn, đau quá!
Lực đạo của Phồn Tinh, ai thử đi thì biết!
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Ngược lại với bầu không khí hài hòa của Mộc gia, Từ gia giờ phút này một mảnh yên tĩnh.
Cha con Từ Tử Hàm cùng Từ Duệ, một người cũng không thi đậu.
Nguyên bản việc này cũng không phải đại sự gì, vốn dĩ tam thúc Từ Tử Hàm đã khảo thi tận mười năm, cũng chưa từng đậu nổi tú tài lần nào.
Nhưng bọn họ nghe người ta nói, Từ Thụy Khanh thi đậu tú tài.
So sánh hai bên như vậy, đột nhiên sinh ra chênh lệch quá lớn!
Lý thị hiếm khi hướng đến đứa con và đứa cháu mà bà ta yêu thương nhất bày ra sắc mặt không tốt, chỉ còn thiếu không nhảy dựng lên mắng bọn họ, vì sao lại thua kém một đứa đọc sách không được mấy ngày như Từ Thụy Khanh!
Con người mà, chính là như vậy, sợ nhất là bị vả mặt.
Tuy rằng người đậu tú tài là cháu trai mình, nhưng đối với Lý thị mà nói, không đậu còn tốt hơn. Hắn thi đậu rồi, đến lúc đó toàn bộ người trong thôn, không phải đều sẽ nói bà ta có mắt không tròng sao?
Sau khi Từ Hán Ngưu và Tần
thị biết nhi tử trúng tú tài, cũng không dám ở nhà biểu hiện vui sướng.
Sợ chọc đến lão nương không thoải mái.
Hai vợ chồng chỉ dám đóng cửa lại, nhỏ giọng nghị luận.
Tần thị nói: "Con ta trúng tú tài, có phải nên dọn ra khỏi Mộc gia không? Tiếp tục ở Mộc gia, sẽ bị người ta nghị luận, để kẻ khác cho rằng Thụy Khanh là đến ở rể Mộc gia?"
Từ Hán Ngưu không trả lời.
Lúc trước nhi tử bệnh nặng, không có tiền trị, là Mộc lão tam ra tiền cứu người.
Hiện tại thấy hắn hết bệnh rồi, còn trúng tú tài, liền vội vã muốn đem hắn trở về nhà mình, làm như vậy là không phúc hậu.
"Nếu không, ngày mai ta liền đi tìm Thụy Khanh nói?" Bà có một nhi tử đậu tú tài, về sau địa vị ở nhà cũng có thể cao hơn một chút, ít nhất mẹ chồng sẽ mắng bà ít đi hai câu.
Không thể không nói, có vài người, nô tính thật sự là cắm rễ trong xương cốt.
"Được rồi, ngươi bớt mơ tưởng những thứ đó đi." Từ Hán Ngưu cuối cùng không thể nhịn được nữa: "Cái mạng kia của Thụy Khanh là Mộc lão tam người ta cứu trở về, lúc trước đã nói xong, ai ra bạc, người liền của kẻ đó. Hiện tại thấy nhi tử có tiền đồ, lại muốn dính lên người hắn, ngươi thấy Mộc lão tam là người dễ chọc sao?"
Tần thị bị oán đến vâng vâng dạ dạ.
Lòng tự tin vừa mới xuất hiện, lại nháy mắt ỉu xìu biến mất.
Mà tất cả những chuyện phát sinh ở Từ gia, bên phía Từ Thụy Khanh hoàn toàn không biết.
Thừa tướng đại nhân tương lai, nội tâm hiện tại đang rất nhộn nhạo...
Tiểu nương tử vừa rồi chủ động nhào vào trong ngực hắn, hôn hắn một ngụm.
*
Phồn Tinh: Hả? Nhào vào trong ngực?
Từ Thụy Khanh đúng lý hợp tình: Đúng vậy, nàng nhào vào trong ngực ta.
Đại lão sủng nịch gật gật đầu: Được... Đến đây.