Edit by Link & Beta by Hy ⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹ Lần này, Phó Thư Dạng thật sự không muốn trả lời.
Sống hai đời, chưa từng nói chuyện yêu đương thì thôi đi, ngay cả nụ hôn đầu cũng vẫn còn, nói ra thì không hay cho lắm.
Mấu chốt là, anh kiếm được nhiều tiền như vậy, đều tiêu hết ở đâu rồi?
Sao lại không muốn đi tìm phụ nữ?
Phó Thư Dạng nghiêm túc hồi tưởng một chút, đột nhiên cảm thấy dường như đời trước đã cách mình rất xa. Rất nhiều ý nghĩ khi đó, anh cũng cảm thấy xa lạ.
Có lẽ là không có đối tượng động tâm đi. Anh có phần mắc bệnh thích sạch sẽ do tâm lý.
Phó Thư Dạng vô thức nhìn thoáng qua Hứa Mân, vừa lúc đối mặt với ánh mắt của cô.
Hứa Mân bị hành vi đánh từng đòn nghiêm trọng của Hứa Trạc làm cho đầu váng mắt hoa. Cuối cùng, hiếu kỳ chiến thắng xấu hổ, cô cũng muốn biết Phó Thư Dạng còn nụ hôn đầu hay không.
Làn da thiếu nữ vừa trắng vừa mềm, gương mặt có chút mập mạp của trẻ con. Có lẽ là vì tò mò, đôi mắt cô vô thức mở to, dáng vẻ ngây thơ vô tội. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu trên đường cong cánh môi duyên dáng của cô, đôi môi càng ẩm ướt và sáng bóng hơn.
Phó Thư Dạng dời tầm mắt, dừng một chút, vẫn thành thật trả lời: "Vẫn còn."
Làm vẻ vân đạm phong khinh*, ánh mắt anh lại xuyên qua kính cửa sổ, nhìn phản ứng của Hứa Mân.
*vân đạm phong khinh: nghĩa là gió nhẹ và mây mỏng Đáy mắt Hứa Mân nhanh chóng dâng lên ý cười không giấu được.
Trùm phản diện này thật ngoan, là nghiên cứu sinh, còn sắp tốt nghiệp mà nụ hôn đầu vẫn còn, không giống trùm phản diện chút nào.
Chỉ cần Phó Thư Dạng không hắc hóa, với điều kiện của anh, sau này nhất định có thể tìm được một cô gái tốt để yêu đương.
Cho nên nụ hôn đầu vẫn còn là một chuyện tốt.
Hứa Trạc cũng đang quan sát hai người. Hắn thấy được ánh mắt của Phó Thư Dạng dừng lại trên cánh môi Hứa Mân, cũng không xem nhẹ ý cười ở đáy mắt Hứa Mân.
Theo Hứa Trạc, ý cười này đương nhiên là mừng thầm, thể hiện nỗi lòng thiếu nữ, sao mà biết được hiện tại cô đang dùng tấm lòng mẹ già chứ?
"Mân Mân đã nói chuyện của cậu và thầy cậu cho tôi nghe rồi." Hứa Trạc không tiếp tục hỏi vấn đề kỳ quái nữa: "Nếu báo án, thân là cảnh sát, tôi đương nhiên sẽ dốc toàn lực đi tìm chân tướng rõ ràng nhưng bây giờ, hai người lại bí mật tìm tôi giúp đỡ, tình huống sẽ không giống nhau."
Mấy ngày nay, Hứa Trạc vẫn luôn suy nghĩ chuyện của Hứa Mân.
Hôm đó, nghe Hứa Mân nói về Phó Thư Dạng, phản ứng đầu tiên của hắn là rất tức giận vì năm đó, lần đầu Hứa Mộc nói tới Hứa Trọng Á với hắn cũng bằng dáng vẻ y như vậy.
Nhưng hắn lại ổn định cảm xúc rất nhanh, không thể hiện ra.
Những năm này, Hứa Trạc vẫn luôn rất hối hận. Nếu như lúc trước, hắn không vì không thích Hứa Trọng Á nên muốn né xa ông ta mà vẫn luôn ở bên cạnh Hứa Mộc, có phải hắn đã sớm phát hiện ra một ít dấu vết không? Có phải Hứa Mộc cũng sẽ không chết không?
Nhưng không có nếu như. Tuy người chết cũng không thể nào sống lại nhưng có thể lấy việc này làm gương.
Hiện tại, Hứa Mân cũng gặp phải tình huống giống vậy. Hứa Trạc cho rằng không thể dùng cách cư xử với Hứa Mộc lúc trước áp dụng với Hứa Mân.
Sau đó, hắn đã xem rất nhiều sách, phát hiện nhiều người đều nói, ai đó đang yêu đương, nếu người ngoài gây áp lực cho bọn họ, bọn họ sẽ càng đoàn kết, áp lực càng lớn thì tình cảm càng kiên cố. Vậy nên mới có các loại cách nói đau dài khổ dài.
Không thể ngăn cản công khai nhưng cũng không thể ủng hộ.
Đáng tiếc, Hứa Trạc là một người đàn ông cứng rắn sắt thép, ở quân doanh nhiều năm, đã quen đi thẳng về thẳng, thực sự không nghĩ ra được phải làm sao để bất động thanh sắc* chia rẽ hai người.
*bất động thanh sắc: thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa là không nói hoặc thể hiện cảm xúc, mô tả sự bình tĩnh Hắn chỉ có thể gặp mặt Phó Thư Dạng trước.
Ấn tượng đầu tiên mà Phó Thư Dạng mang lại cho hắn cũng không quá tốt — quá tuấn tú.
Thế giới này có rất nhiều dụ hoặc, mỗi người đều có lòng mê cái đẹp, ưu thế về ngoại hình là thứ có thể nhìn thấy từ lần gặp đầu tiên, tướng mạo quá xuất chúng thì đa số sẽ bị dụ hoặc nhiều hơn người thường.
Tuy Hứa Trạc không hoài nghi câu trả lời của Phó Thư Dạng nhưng cũng không hài lòng.
Nam nhân đẹp trai như vậy đã từng chịu rất nhiều dụ hoặc, lại còn chưa từng yêu đương, ngay cả nụ hôn đầu cũng còn. Rõ ràng cậu ta là người có tính tình cứng cỏi, nói thẳng ra thì chính là một tên hung hãn.
Những người tàn nhẫn với bản thân thì lại càng tàn nhẫn với người khác.
Lúc đang thích nhau thì không sao nhưng nếu một ngày, tình cảm phai nhạt, sợ là chuyện gì cũng có thể làm được.
Mặc dù cách ăn mặc của Phó Thư Dạng thiên về ấm áp nhưng vẫn không hoàn toàn che giấu được khí chất ảm đạm của cậu ta. Hứa Trạc đương nhiên nhìn ra được.
Khí chất của một người sẽ chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh hoặc tính cách của bản thân. Khí chất của Phó Thư Dạng này, bất kể là vì hoàn cảnh sinh hoạt không tốt hay vì tính cậu ta cố chấp thì theo Hứa Trạc thấy, đây đều không phải chuyện tốt.
Cho nên, hắn đã nghĩ được cách khiến Phó Thư Dạng không thể yêu đương với Hứa Mân.
"Cảnh sát Hứa có yêu cầu gì, cứ việc nói thẳng." Phó Thư Dạng nghe ra ý tại ngôn ngoại* của Hứa Trạc, nói thẳng.
*Ý tại ngôn ngoại: ý ở ngoài lời, chỉ những điều hàm ý, không nói ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểu lấy. Hứa Trạc nói: "Tôi có thể giúp cậu điều tra chân tướng nhưng cậu phải đồng ý với tôi một chuyện."
"Chuyện gì?" Phó Thư Dạng hỏi.
Hứa Trạc nuốt câu "không được yêu đương với Hứa Mân" vào bụng, nói: "Tạm thời tôi còn chưa nghĩ ra, chờ tra ra chân tướng rồi sẽ nói với cậu. Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không bảo cậu đi làm chuyện phạm pháp loạn kỷ cương hay đạo đức bại hoại đâu."
Khóe miệng Phó Thư Dạng nhẹ cười một cái.
Anh hiểu rất rõ Hứa Trạc. Chuyện hắn muốn anh đồng ý chắc chắn là không được ở bên Hứa Mân.
Người đàn ông này, cả một đời trữ chiết bất loan*, thẳng thắn cương nghị, không ngờ cũng có lúc lòng dạ hẹp hòi như vậy. Có thể thấy được, hắn thật sự đặt Hứa Mân ở một vị trí rất quan trọng.
*trữ chiết bất loan: thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa là thà bị gãy chứ không chịu cong, được sử dụng như một phép ẩn dụ để chỉ sự không bao giờ nhượng bộ và thỏa hiệp. Vậy cái này có lẽ gọi là thiết cốt nhu tình*.
*thiết cốt nhu tình: thành ngữ chỉ người bên dưới tính cách mạnh mẽ còn có cả sự dịu dàng (thường dùng cho phái nam) "Thật xin lỗi." Phó Thư Dạng nói rõ ràng cho hắn biết: "Tôi không đồng ý."
Cảm thấy bất ngờ, Hứa Trạc nhíu mày nhìn về phía Phó Thư Dạng.
Hắn thấy chuyện mà Phó Thư Dạng gặp phải cũng không phải chuyện nhỏ, có lẽ người bình thường cũng sẽ không chịu nổi. Phó Thư Dạng có thể giữ tỉnh táo đã là rất giỏi rồi, cậu ta phải không tiếc đánh đổi để công khai chân tướng ra ngoài mới đúng.
Nhưng không ngờ cậu ta lại cự tuyệt.
"Vì sao?" Hứa Mân cũng không ngờ. Cô có chút sốt ruột, khẽ nói với Phó Thư Dạng: "Cậu chỉ nói như vậy thôi, thật sự sẽ không làm khó anh, anh đồng ý với cậu trước rồi nói sau."
Phó Thư Dạng thản nhiên nói: "Thật xin lỗi, tôi sẽ không hứa hẹn chuyện mà tôi không làm được. Em yên tâm, tôi chắc chắn sẽ để em thắng."
Hứa Mân giật mình.
Trong lòng Hứa Trạc mạnh mẽ nhảy lên một cái.
Lời này
của Phó Thư Dạng là có ý gì?
Cậu ta đã biết yêu cầu của hắn rồi?
Cậu ta nói không làm được chính là quyết tâm có ý muốn ở bên Hứa Mân?
Cảm thấy dường như mình lại làm hỏng chuyện, Hứa Trạc lập tức có chút bực bội, trực tiếp đứng lên.
Hứa Mân sợ hết hồn: "Cậu, cậu đừng nóng giận."
Phó Thư Dạng cũng không cảm thấy bất ngờ với phản ứng của hắn, chỉ hơi ngửa đầu, đối mặt với hắn.
Hứa Trạc chợt phát hiện, trong mắt Phó Thư Dạng không hề có một chút dao động nào, ngay cả một gợn sóng cũng không có, quả thực bình tĩnh như một người sống không có thất tình lục dục*. Hắn là quân nhân, từng huấn luyện quân sự đặc biệt nhưng cũng không làm được như Phó Thư Dạng.
*thất tình lục dục: chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người Có một phút, trong lòng Hứa Trạc thậm chí còn hiện lên một suy nghĩ buồn cười: Đây là một người chết à?
"Có chuyện gì thì ngồi xuống rồi nói, cậu, cháu..."
"Lạch cạch!" Còn chưa nói xong, Hứa Mân đã bị một tiếng vang thanh thúy cắt ngang.
Mọi người đều giật nảy mình, cùng quay đầu lại.
Ở một bàn cách bọn họ không xa, mảnh vỡ của ly cà phê rơi lả tả đầy đất. Một mỹ nữ tóc xoăn đang trừng mắt nhìn chằm chằm nam sinh đối diện, quát lớn: "Nghiêm Bành! Sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy?!"
Mỹ nữ kia lại là Kim Tịch.
"Nhìn cái gì? Chưa từng thấy người yêu cãi nhau à?" Nam sinh mang kính đen, tóc nhìn như một tuần chưa gội, dầu cũng như sắp nhỏ xuống dưới.
Hứa Mân cảm thấy có lẽ Kim Tịch sẽ không yêu đương với loại nam sinh như thế.
Những người xung quanh bị nam sinh quát như vậy, phần lớn đều quay đầu lại, không nhìn thêm nữa.
"Anh có biết xấu hổ hay không? Mẹ nó, ai là người yêu của anh?" Kim Tịch giận dữ.
"Đừng nóng giận, có việc thì về nhà rồi nói tiếp." Nam sinh trực tiếp nắm lấy cổ tay Kim Tịch, kéo cô ấy ra ngoài cửa.
Sức lực của Kim Tịch không bằng nam sinh, ngay cả cái bàn cũng không túm được.
"Cứu mạng! Tôi và anh ta không phải người yêu!" Kim Tịch hô to: "Phục vụ! Bảo vệ..."
Nam sinh cất cao giọng: "Mẹ nó, đừng ầm ĩ nữa! Nếu anh không phải bạn trai em thì sao có thể biết trên mông em có một cái nốt ruồi?"
Bảo vệ vừa đi tới, nghe vậy dừng bước lại.
Hứa Mân cũng sắp tức chết, đẩy ghế ra muốn đi qua giúp đỡ nhưng có người còn nhanh hơn cô. Một bóng người chợt lóe qua.
Một giây sau, một tiếng nặng nề vang lên, nam sinh bị đánh thẳng một quyền làm cho lảo đảo lùi về phía sau, bàn ghế xung quanh cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, cốc đĩa đều "ào ào" bể nát đầy đất.
"Phó sư huynh!" Rốt cuộc Kim Tịch cũng chỉ là một cô gái vừa thành niên. Lần này chịu sỉ nhục như vậy, cô ấy tức giận đến mức nước mắt không ngừng rơi xuống, nhìn thấy Phó Thư Dạng như nhìn thấy thân nhân, vô thức đi tới bắt lấy cánh tay anh.
Phó Thư Dạng hơi dừng lại, nắm chặt cánh tay Kim Tịch qua lớp áo, đẩy cô ấy về phía Hứa Mân: "Hai người đứng xa một chút."
Lúc này, Kim Tịch mới để ý Hứa Mân cũng ở đây.
Cô ấy còn muốn cậy mạnh, không muốn yếu thế trước mặt Hứa Mân nhưng khi Hứa Mân trực tiếp ôm chặt cô ấy, dùng giọng điệu dỗ dành động vật nhỏ: "Đừng sợ, đừng sợ, không sao cả. Cậu của tôi là cảnh sát, nhất định sẽ bắt người xấu lại..."
Bỗng nhiên Kim Tịch lại càng ủy khuất, cũng không thèm để ý mặt mũi nữa, ôm cổ Hứa Mân bắt đầu khóc nức nở.
Tiếng khóc của cô ấy không nhỏ nên hai người cũng không chú ý đến tình hình bên kia.
Nghiêm Bành dựa vào tường, cuối cùng đứng vững dậy. Hắn ta nhìn thấy Phó Thư Dạng, đôi mắt nhỏ sau tròng kính khẽ híp một cái, lau máu bên khóe miệng, cười lạnh nói: "Phó Thư Dạng? Mày thật đúng là một con chó ngoan mà Kim Mẫu nuôi. Ông ta đã đối xử với mày như vậy, mày còn che chở cho con gái ông ta à?"
Không biết Hứa Trạc đã đi tới từ lúc nào. Ánh mắt hắn hơi dừng lại, không vội nhúng tay.
Phó Thư Dạng như không nghe thấy Nghiêm Bành nói gì, hơi rũ mắt suy nghĩ, chậm rãi cuộn ống tay áo màu trắng lên một vòng như sợ bị làm dơ bẩn: "Xin lỗi Kim Tịch."
Nghiêm Bành cười to: "Mày là cái thá gì? Một con chó thôi mà cũng bắt bố mày xin lỗi à? Phó Thư Dạng, cho dù mày nói lời êm tai hay trung thành hơn nữa thì Kim Mẫu cũng sẽ không bố thí thịt xương cho mày đâu..."
Mí mắt không hề chuyển động, Phó Thư Dạng sửa ống tay áo cho vuông vức lại rồi chợt vung tay lên. Một tách cà phê bay tới chỗ Nghiêm Bành, vừa vặn đập lên trán hắn ta, máu tươi hòa với chất lỏng cà phê chảy xuống đầy mặt, nhìn vừa buồn cười vừa kinh khủng.
Lúc này, bảo vệ bị choáng mới lấy lại tinh thần, hô lớn: "Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát..."
"Không cần, ở đây có một ngài cảnh sát." Ngón tay thon dài trắng nõn của Phó Thư Dạng chỉ về phía Hứa Trạc.
Hứa Trạc chau mày.
Vừa rồi, hắn vẫn luôn chú ý tới Phó Thư Dạng nên hắn thấy được Phó Thư Dạng ra tay nhanh thế nào, nhanh đến mức hắn muốn ngăn cản cũng không kịp.
Người này quá nguy hiểm!
"Đã biết có cảnh sát ở đây mà cậu còn dám động thủ?" Hứa Trạc nói với Phó Thư Dạng: "Xem thường luật pháp à?"
"Không dám. Chỉ có điều, nói đạo lý với loại người này cũng vô dụng. Tôi biết cảnh sát Hứa không tiện động thủ nên mới làm thay."
Phó Thư Dạng đạp lên đống bừa bộn trên mặt đất, đi tới trước mặt Nghiêm Bành, giọng nói vẫn chậm rãi như thường: "Nghiêm Bành, cậu xin lỗi hay theo cảnh sát Hứa đến cục cảnh sát một chuyến?"
Nghiêm Bành cảm thấy mình bị một cái ly đập cho chấn động não, bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Đây tuyệt đối không phải Phó Thư Dạng mà hắn ta quen biết!
Nhưng máu tươi nhỏ xuống quá mức chân thực. Hắn ta ngẩng đầu muốn nhìn Phó Thư Dạng một chút nhưng trong đôi mắt đầy máu lại nhìn thấy khóe miệng Phó Thư Dạng nhếch lên ý cười hung ác nham hiểm, ánh mắt lạnh lẽo như ác ma bò lên từ Địa Ngục.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi xin lỗi." Nghiêm Bành rùng mình một cái, liên tục nói không ngừng.