Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Cô dồn khí vào đan điền* mà hét, át đi tiếng ồn ào náo động xung quanh.
*đan điền: Tiếng của các đạo gia, chỉ phần bụng ở phía dưới rốn khoảng một tấc rưỡi đến ba tấc
Phó Thư Dạng sững người, quay đầu lại.
Trên gương mặt anh tuấn không chút cảm xúc, chân mày anh nhíu lại, đôi môi mỏng hơi động, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Có việc gì?"
Hứa Mân trợn tròn mắt.
Việc giành thắng lợi đã cho cô dũng khí hay cô chơi đến hỏng đầu rồi?
Sao cô lại muốn chơi cái trò "Hai người ba chân" này cùng Phó Thư Dạng chứ?
Dựa theo tính tình Phó Thư Dạng, hẳn anh sẽ trực tiếp tách gãy chân cô, sau đó tự mình đi đến đích, đúng không?
Hứa Mân không biết nên phản ứng thế nào. Phó Thư Dạng không nhịn được khẽ nâng mí mắt, lệ khí khiếp người tăng lên, mắt trần cũng có thể thấy được.
"Cô ấy muốn nhờ anh chơi trò chơi với cô ấy."
Mỹ nữ tóc ngắn bên cạnh thấy Hứa Mân ngẩn người, nói giúp cô.
Hứa Mân: "..."
Xong rồi, hết rồi, chết chắc rồi.
Cô rất muốn đập đầu chết quách cho xong.
Phó Thư Dạng đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
"Người anh em, cơ hội tốt như thế cậu còn chần chừ cái gì?"
Trong đám người có kẻ xem trò vui, thấy chuyện chưa đủ lớn nên hét lên.
Sau khi bị tiếng kêu của Hứa Mân làm cho an tĩnh, quần chúng đã bắt đầu sinh động trở lại.
"Ôi! Xã hội quả nhiên trọng nhan sắc! Đều thích soái ca, cho dù là mỹ nữ cũng không ngoại lệ!"
"Người anh em, nếu cậu không đồng ý thì cứ để tôi lên đi!"
"Đúng vậy, đồng ý hay không nói một tiếng, chúng tôi còn đang xếp hàng chờ đây!"
"Nhìn cái eo nhỏ, cả đôi chân kia, chậc chậc..."
"Vừa nhìn đã biết làn da rất mềm, chắc chắn xúc cảm rất tốt."
...
Phó Thư Dạng liếc mắt về phía Hứa Mân.
Cô gái mười bảy mười tám tuổi xanh tươi mơn mởn.
Dù mặc bộ đồ vận động rộng rãi nhưng cô cũng không giấu được đôi chân vừa thon vừa dài. Có lẽ để tiện chơi nên cô búi tóc lên, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp hoàn toàn lộ rõ. Bởi vận động dữ dội, từ gương mặt đến cổ rồi một nửa cánh tay lộ ra bên ngoài đều hiện màu hồng nhạt, ngay cả mồ hôi cũng như có phản quang.
Phó Thư Dạng cầm bút thử điện đi đến, con ngươi đen nhánh nặng nề đảo qua đám người.
Mấy người đang hăng say đột nhiên cảm giác được làn khí lạnh lẽo, bất giác ngậm miệng lại.
Phó Thư Dạng đứng trước mặt Hứa Mân, ánh mắt nghi hoặc.
"Phó ca."
Hứa Mân hít thở sâu, miễn cưỡng tỉnh táo lại. Đã đến nước này mà còn bảo Phó Thư Dạng trở về, có lẽ cô sẽ chết càng thảm hại hơn. Cô chỉ có thể nhắm mắt nói: "Tôi tham gia hoạt động do trung tâm bọn họ tổ chức, vòng thi cuối cùng là trò chơi "Hai người ba chân". Tôi không có cộng sự, ở đây chỉ quen biết một mình anh, có thể... làm phiền anh giúp đỡ một chút không?"
Nói xong, cô lại sợ hãi bổ sung một câu: "Nếu như không được cũng không sao..."
Phó Thư Dạng quét mắt nhìn xung quanh một vòng. Có vài ánh mắt quá phận dồn dập né tránh.
Anh đặt bút thử điện ở trên mặt đất rồi nói: "Được."
"Hả?" Hứa Mân hơi sửng sốt.
Anh nói được?
Trùm phản diện vậy mà lại đồng ý chơi trò "Hai người ba chân" với cô?
Có một giây, Hứa Mân thật sự cảm động muốn khóc.
Cô có may mắn thần tiên gì vậy chứ?
"Còn có vấn đề gì sao?" Phó Thư Dạng nhíu mày.
"Không có."
Hứa Mân giật mình, cúi đầu một góc chín mươi độ: "Cảm ơn Phó ca."
Phó Thư Dạng: "..."
Anh quay đầu, đi đến phía điểm xuất phát.
Hứa Mân vội vã chạy theo sau.
Có nhân viên cầm đai tới thay xà cạp* cho hai người.
*xà cạp: băng xà cạp bó chân
"Cố lên nha!"
Tiểu ca ca sân khấu thủ thế cố lên với Hứa Mân.
Phó Thư Dạng lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái. Anh ta cũng không sợ, nghịch ngợm ngồi xổm xuống: "Hai vị đến gần một chút được không? Hiện tại hai người là bạn thân mật... cộng tác, nếu buộc không chặt, ảnh hưởng đến thành tích tranh tài cũng chỉ là việc nhỏ, té ngã bị thương mới phiền toái..."
Anh ta lải nhải liên miên, lải nhải dông dài, hoàn toàn không chú ý mồ hôi của Hứa Mân đang rơi từng giọt.
Cô vụng trộm liếc người bên cạnh một cái. Vẫn ổn, mặc dù Phó Thư Dạng vẫn lạnh lùng như cũ nhưng cũng không có dấu hiệu nổi giận.
"Xong rồi, hai vị thử bước đi một chút đi."
Tiểu ca ca rốt cuộc cũng đứng lên.
Hứa Mân đồng ý. Hai người đồng thời cất bước, sau đó... Hứa Mân bước về bên trái, Phó Thư Dạng đi về phía phải. Vì lực bước của Hứa Mân kém xa Phó Thư Dạng, cô bị kéo suýt chút ngã sấp mặt.
Cũng may Phó Thư Dạng phản ứng nhanh, dùng cánh tay đỡ tay cô.
"Cảm ơn."
Hứa Mân ổn định thân hình, mồ hôi rơi xuống.
Đúng là trò này nhìn thì dễ, chơi lại không dễ chút nào.
"Tiểu mỹ nữ, hai người như thế là không được."
Mỹ nữ tóc ngắn ở bên cạnh, nói. Cô ấy và bạn trai luyện tập một hồi, đi rất ăn ý: "Thử cùng nhau đếm số nhịp thế này, một hai một hai..."
Cô ấy dốc hết sức truyền đạt kinh nghiệm, còn cùng bạn trai biểu diễn cho bọn họ xem.
Không chỉ Hứa Mân cảm động, ngay cả Phó Thư Dạng cũng không nhịn được nhìn thoáng qua cô ấy.
"Chúng tôi là người yêu, vốn đã chiếm được lợi thế."
Mỹ nữ tóc ngắn cười nói: "Luật lệ của trò chơi này ai ai cũng biết, mấu chốt là thi ăn ý, nhìn cách phối hợp của hai người... Quy định của trò chơi là được phép thử hai lần, hai người có thể đến đường đua thử một chút xem."
Hứa Mân cũng không già mồm, cùng Phó Thư Dạng đi qua.
Hai người vốn đã không thân thiết. Hơn nữa, Phó Thư Dạng là người lạnh lùng còn Hứa Mân vẫn e ngại anh, làm sao có thể phối hợp thật tốt?
Đi lại một lượt, hoàn toàn không được.
Trời rất nóng. Hứa Mân thấy những tuyển thủ khác đã không thử nữa mà chỉ còn bọn một tổ của bọn họ. Cô trao đổi với Phó Thư Dạng: "Cứ vậy đi, nói không chừng lúc tranh tài thực sự sẽ ổn."
Hiện tại cô không còn ôm chút hi vọng chiến thắng nào, chỉ muốn thi thuận lợi mà thôi.
Phó Thư Dạng gật gật đầu.
Hai người đứng lên đường đua.
"Còn một lần thử nữa."
Mỹ nữ tóc ngắn nhắc nhở.
"Chúng tôi không cần."
Hứa Mân ngẩng đầu cười nói với cô ấy: "Chính là tự tin như thế, tới đi."
Mỹ nữ tóc ngắn dựng ngón cái khen ngợi cô.
Bỗng nhiên Phó Thư Dạng cong khuỷu tay, đưa tới trước mặt Hứa Mân.
Hứa Mân:???
"Nắm lấy tôi."
Phó Thư Dạng kiệm lời, nói.
Người đã từng chơi trò này đều biết, hai người tốt nhất nên nắm lấy nhau, như thế mới không dễ ngã.
Nhưng Hứa Mân nào dám nắm lấy đại lão?
Hiện tại anh chủ động đưa tay ra, trong đầu Hứa Mân lóe lên một suy
nghĩ: Đây thực sự là "nắm tay tiền"! Không biết ôm một cái có thể mang lại chút tài vận cho mình không nhỉ?
Phó Thư Dạng không nhận được câu trả lời, nhíu mày nhẹ nhàng thoáng nhìn qua phía Hứa Mân.
Hứa Mân giật mình một cái, thầm mắng mình một tiếng, sau đó nắm chặt cánh tay Phó Thư Dạng.
"Chuẩn bị!"
Trọng tài thấy tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, thổi còi.
Hứa Mân lập tức dứt bỏ những ý nghĩ lung tung khác, chuyên tâm bước đi.
Lần này bởi vì nắm cánh tay của Phó Thư Dạng nên đi tốt hơn lúc trước một chút.
Nhưng việc ăn ý này thật sự không đơn giản như nói miệng.
Bọn họ không té ngã nhưng vẫn đi khập khiễng.
Hứa Mân không chú ý đến hai người bên cạnh nhưng quần chúng vây xem nhìn thấy rất rõ ràng: Nhóm của mỹ nữ tóc ngắn vừa xuất phát đã nhanh hơn bọn Hứa Mân, hơn nữa càng bước càng quen, lúc này đã dần kéo dài khoảng cách.
"Đếm lên đi, tôi phối hợp với cô."
Đột nhiên Phó Thư Dạng thấp giọng nói.
Hứa Mân không dám đòi hỏi Phó Thư Dạng đếm nhịp với cô nên vừa rồi dù mỹ nữ tóc ngắn đã dạy nhưng cô cũng không dám đếm thành tiếng.
Hiện tại nghe như thế, Hứa Mân lập tức đếm lên.
Phó Thư Dạng không đếm cùng nhưng sẽ dựa vào tiết tấu của Hứa Mân để điều chỉnh bước tiến của mình.
Hứa Mân lập tức cảm giác áp lực nhẹ đi rất nhiều.
Trong lòng cô không suy nghĩ bất kỳ chuyện gì khác, chỉ chú ý đến mình, bước chân càng bước càng nhanh, gần như không gặp phải trở ngại gì.
Khoảng cách giữa hai đội dần được thu hẹp nhưng đã sắp đến đích. Tiếng cổ vũ cố lên của quần chúng vây xem ngày càng nhiệt liệt.
Hứa Mân không rảnh nhìn bên cạnh. Phó Thư Dạng thoáng nhìn qua, để ý đội của mỹ nữ tóc ngắn vẫn nhanh hơn bọn họ một chút xíu.
Không nhiều lắm, có lẽ chỉ một bước thôi.
Mắt thấy đích đến đang ở trước mặt, cách chừng hai ba bước, Hứa Mân nhẹ nhàng thở ra. Vừa nhấc chân lên, thân thể bỗng nhiên bị một lực mạnh kéo lên không.
Khoảng cách đến đích đó bị Phó Thư Dạng vượt qua chỉ bằng một bước!
Bước chân của Hứa Mân không theo kịp, đơn thuần là bị người ta kéo qua.
Cô hoàn toàn không giữ được trọng tâm. Nghe thấy tiếng còi của trọng tài, cô nghĩ nếu đã thắng rồi thì có ngã gặm đất cũng đáng.
Nhưng ngay sau đó, cô không ngã xuống đất mà lại va vào một cái ôm thon gầy.
Hơi thở nam tính xa lạ xâm nhập vào các giác quan. Hứa Mân không thích ứng được, chân vừa chạm đất đã lập tức lùi về phía sau.
Cô quên mất hai người vẫn đang buộc chung với nhau, suýt chút vấp té lộn mèo, cũng may Phó Thư Dạng kịp duỗi tay ngăn lại.
Mặt Hứa Mân đỏ tới mang tai, bỗng nhiên chú ý tới bàn tay nắm chặt của Phó Thư Dạng.
Từ lúc hai người bắt đầu buộc chân lại với nhau, bất kể hỗ trợ thế nào, dường như anh đều không hề xòe tay ra.
Hứa Mân sửng sốt.
Bởi Phó Thư Dạng là trùm phản diện nên cô mới có cảm giác e ngại, sợ hãi với anh, đương nhiên cái nhìn cũng mang theo thành kiến.
Cô không ngờ Phó Thư Dạng lại lịch sự như vậy.
Vì sao một nam nhân như vậy lại trở thành trùm phản diện?
"Tỉnh lại đi! Cô đang nghĩ gì thế?"
Mỹ nữ tóc ngắn vỗ vỗ vai Hứa Mân.
Hứa Mân lấy lại tinh thần mới phát hiện chẳng biết Phó Thư Dạng đã cởi đai cột của hai người ra và rời đi từ lúc nào.
Cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cầm bút thử điện của anh.
"Ở đây nhìn thì có làm được gì đâu?"
Mỹ nữ tóc ngắn mỉm cười, gương mặt không hề có chút khó chịu nào khi thua cuộc: "Người ta giúp cô thắng cuộc, còn không mau đuổi theo nói lời cảm ơn."
Người chủ trì lập tức giữ chặt Hứa Mân: "Chúc mừng bạn học Hứa của chúng ta đã giành được thắng lợi cuối cùng! Cô có cảm tưởng gì không, chia sẻ với chúng tôi một chút nào?"
Hứa Mân còn chưa thu lại ánh mắt.
Tiểu ca ca sân khấu bỗng nhiên nhảy ra nói: "Đừng nhìn nữa, đã sắp thành hòn vọng phu rồi! Để tôi kéo cậu ta lại, cô cứ phỏng vấn cho tốt đi."
Hứa Mân: "..."
May mắn là trùm phản diện đã đi xa, không nghe thấy được.
Cô cũng không biết nói gì cả, đành quay đầu trả lời người chủ trì: "Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! Thật ra tôi cũng không nghĩ mình có thể lấy được hạng nhất, đặc biệt là bạn học này, cậu ấy là một đối thủ khiến người ta phải dè chừng..."
"Tôi là Phùng Hiểu Chi!"
Mỹ nữ tóc ngắn dựa vào vai bạn trai, tùy ý cười.
Trong đầu Hứa Mân "ông" một tiếng, trực tiếp làm rơi micro.