Địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật là sảnh tiệc nhỏ trên tầng cao nhất của Câu lạc bộ Đế Hào.
Dù không phải là bữa tiệc sinh nhật thực sự, chỉ là ý tưởng nhất thời, nhưng Hạ Văn Xuyên vẫn có thể sắp xếp đến mức gần như hoàn mỹ.
Màu sắc chủ đạo của bữa tiệc là hồng nhạt.
Từ tường giấy, màn cửa, trải bàn, thảm tất cả đều là sắc hồng thiếu nữ mông mơ.
Trần nhà treo vô vàn những dây đèn nháy hình ngôi sao sáng lấp lánh, còn có cả những dải ruy băng đủ màu sắc và bóng bay trái tim.
Giữa sảnh bày một bàn ăn dài, với đa dạng các loại đồ ăn, sắp xếp theo kiểu buffet đứng, tạo không gian tự do cho khách mời thoải mái giao lưu, nói chuyện.
Một bên khách là khu thư giãn, ngay bên cạnh là các gian trưng bày túi xách.
Giữa sân địa điểm khiêu vũ, bên tổ chức kỳ công lắp một sân khấu nhỏ nhưng tinh tế, mời một ban nhạc trẻ nổi tiếng cùng một số ca sĩ đang hot đến biểu diễn các ca khúc đang được giới trẻ yêu thích nhất hiện nay.
Hạ Miên Miên mặc chiếc váy đỏ mà dì Liên chọn bước vào sảnh tổ chức buổi tiệc, vừa đã bị vẻ hào nhoáng, xa hoa của nơi này làm cho mơ hồ.
Vừa rồi, trước khi đến đây cô còn thấy băn khoăn nghĩ chiếc váy này quá chói mắt, nhưng sau khi đứng tại đây lại cảm thấy chiếc chỉ màu đỏ rực mới phù hợp với bữa tiệc lộng lẫy này.
Bạn học lục tục tiến vào sảnh, tất cả đều bị sự hoa lệ trước mắt khiến cho rung động.
Số khác không nén được cảm sức, luôn miệng hét to: Quá đẹp! Đẹp thực sự! Sang trọng quá! Ôi mẹ ơi đỉnh của chóp.
Sau khi biết đêm nay chỉ có đám học sinh cao trung, không có nhân vật tai to mặt lớn nào, tất cả mọi người đều hào hứng ồ lên, giống một lũ chim sổ lồng, tự do tự tại quẩy hết mình.
Không ít bạn bè mang theo quà sinh nhật đến tặng Hạ Miên Miên, món quà nhỏ của đám nhóc này so với “món quà nhỏ” của Hạ Văn Xuyên quả thực chênh lệch quá lớn, những người khác quả thực là món quà nhỏ theo nghĩa đen, còn Hạ Văn Xuyên là “nhỏ” ẩn dụ…
“Miên Miên, thật sự xin lỗi, chúng tớ đã nghe theo những lời đồn đội không có căn cứ kia, để rồi đối xử quá đáng với cậu.”
“Cậu còn không so đo với chúng tớ, hào phóng mời bọn tớ tham gia tiệc sinh nhật.
Cậu thật là tốt, đáng ra chúng tớ không nên hùa theo lời đồn đó.”
“Đúng đúng đúng đúng, nhìn tấm ảnh trong bài đăng hôm qua thì Sở học trưởng căn bản chẳng có việc gì, không hiểu tại sao anh ấy không lên tiếng làm sáng tỏ chuyện này.”
“Đúng thế.
Đỗ Tư Kỳ luôn nói rất sợ cậu, nhưng cậu chưa từng làm bạn bè trong lớp khó xử, tại sao chúng mình lại sợ cậu nhỉ?”
Đều là những cô cậu thiếu niên nhỏ tuổi, bị kẻ có tâm cơ kích động, chỉ cần một chút thông tin gây nhiễu lập tức tin là thật.
Hạ Miên Miên cũng từng trải qua lứa tuổi học trò bồng bột, cho nên chẳng muốn hơn thua với các cô nhóc, cậu nhóc này.
Nói trắng ra mấy đứa trẻ cũng chỉ là con cờ bị người khác lợi dụng.
“Không sao, tối nay mọi người đã tới đây vậy thì chơi cho vui vẻ, sảng khoái mới là quan trọng nhất.
Hôm nay đừng nhắc đến những chuyện không vui nữa, cứ chill hết mình đi nhé.”
Hạ Miên Miên cười xã giao nói.
Bạch Tinh và Lê Hạ đều dùng cặp mắt sáng long lanh, ngưỡng mộ nhìn cô.
Hạ Miên Miên nói xong với đám bạn học, quay lại nhìn gương mặt sùng bái của hai cô bạn, giật nảy mình:
“Hai cậu làm gì đó?”
Bạch Tinh tương đối văn vẻ, giỏi biểu đạt, sắp xếp lại từ ngữ một chút, thành thật nói:
“Lão đại, tớ cảm thấy gần đây cậu rất khác.
Trước kia tính tình cậu có chút cao ngạo, nóng nảy, bây giờ lại đối xử với mọi người bao dung, thoải mái như thế, giống như… giống như một người trưởng thành ấy.”
Trước đây Bạch Tinh và Lê Hạ có hơi sợ Hạ Miên Miên, bởi vì cô bạn này không những ngoa ngoắt, thích mắng chửi bóc mẽ người khác, tính tình còn hết sức cực đoan, nhưng dạo này ở chung , đột nhiên phát hiện so với trước kia Hạ Miên Miên hiền hòa hơn rất nhiều, các cô không còn sợ cô ấy như hồi xưa nữa.
Hạ Miên Miên nheo mắt, thoáng cong môi cười:
“Như thế không tốt hơn à?”
“Rất tốt, thích cậu nhất.”
Học sinh lớp 12, nhìn chung cũng đã nửa lớn rồi, cho nên bữa tiệc cũng chuẩn bị một ít cocktail có nồng độ cồn không nhẹ.
Hạ Miên Miên uống một chén, cảm thấy không tệ, sau đó uống liền tù tì mấy ly.
Chơi đến hơn 9 giờ, chương trình “tặng quà nho nhỏ” bắt đầu, mặc kệ là nam sinh hay nữ sinh, vừa nghe thấy thông báo, lập tức chen lấn đến khu vực nghỉ ngơi.
Hoạt động phát quà này, đương nhiên có người phụ trách riêng, Hạ Miên Miên chỉ cần ngồi gác chân, thảnh thơi chờ đám nhóc đến rối rít cảm ơn.
Bạch Tinh và Lê Hạ là hai bạn học có quan hệ thân thiết nhất với Hạ Miên Miên, cho nên ngoài quà hôm nay cô còn tặng thêm cho hai người một món chiếc túi xách khác và tất cả đều sẽ được gửi đến tận tay, không cần xếp hàng, khiến hai cô bé sướng đến phát rồ.
Hạ Miên Miên uống không ít cocktail, đang ngồi nghỉ trên sofa sát lan can, bây giờ rượu mới ngấm, khiến đầu óc cô nặng trịnh, mơ mơ hồ hồ, cả người mệt mỏi rã rời.
Bạch Tinh và Lê Hạ ngồi bên cạnh cô chơi game, Hạ Miên Miên hơi buồn ngủ, cuối cùng gục đầu trên lan can.
Trong mơ màng, Bạch Tinh thì thầm bên tai cô, giọng khẩn trương cực độ:
“Lão đại, lão đại điện thoại di động của cậu kêu kìa, người gọi đến là Đại Ma Vương.”
Đại Ma Vương??? Đó là ai? Hạ Miên Miên dùng cái đầu đã hoàn toàn nhũn não nghĩ ngợi, cố rà soát đống ghi chú của nguyên chủ, thế là cầm điện thoại lên, duy trì tư thế tựa vào lan can.
“Anh.”
“Sắp về chưa?”
Chất giọng thanh thanh đạm đạm của Hạ Văn Xuyên vang lên trong điện thoại, dễ chịu như một làn gió đêm se se lạnh.
“Ừm.
Nhưng hình như em uống nhiều quá, đầu óc choáng váng, không muốn di chuyển.”
Hạ Miên Miên có chút say mềm, giọng nói tràn đầy vẻ biếng nhác, giống như đang làm nũng.
Đầu dây bên kia im lặng một lát, mới nhàn nhạt nói:
“Ở nguyên đấy, anh đến đón.”
Hạ Miên Miên ngoan ngoãn đáp:
“Được.
Anh hai.
Nhanh lên nha.
Em buồn ngủ quá.”
Đầu dây bên kia đã dập máy.
Nói chuyện điện thoại xong, Hạ Miên Miên tiếp tục ôm điện thoại nằm sấp trên sofa.
Bên tai là tiếng nói chuyện rả rích, tiếng cười nói huyên náo.
Là chủ bữa tiệc, sau khi người phụ trách đã phát xong quà tặng, cô đành miễn cưỡng ngồi dậy tiễn các bạn học rời đi.
“Oa, anh chàng đứng ở cửa chính là ai vậy???? Đẹp trai chết mất mấy mẹ ơi.
Ôi anh ấy đang bước vào đây kia.”
Xung quanh vang lên tiếng các nữ sinh điên cuồng thảo luận.
“Trời ơi cái nhan sắc nghịch thiên gì vậy.
A dáng người cũng ngọt nước nước nữa.”
“Hình như là con lai thì phải?”
…
Hạ Miên Miên một tay chống đầu, nhàn nhạt liếc qua, chỉ thấy ông anh phản diện nhà mình Âu phục chỉnh tề, giày da sáng bóng đang từ cửa bước vào.
Anh ta đút tay túi quần, dáng người thẳng như cái bút, khí chất vương giả, cao lãnh, mặt không đổi sắc nhìn về phía hội trường.
Ánh mắt sắc bén kia đảo qua một vòng, khóa chặt trên người Hạ Miên Miên.
Hạ Văn Xuyên đi thẳng đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, lãnh đạm nói:
“Đứng lên được không?”
Hạ Miên Miên mím môi, híp mắt mỉm cười, nụ cười ngọt ngào vô cùng:
“Anh, em buồn ngủ quá, không đứng dậy nổi.”
Hạ Văn Xuyên không do dự, cúi người, một tay đặt dưới gối, một tay đỡ sau lưng, thoải mái bế bổng cô lên.
Hạ Miên Miên bị hành động này dọa giật nảy mình, theo bản năng ôm lấy bờ vai anh, nhỏ giọng phàn nàn:
“Đừng lắc nữa, em chóng mặt quá.”
Môi anh mím thành một đường, sắc mặt trầm xuống, không ngờ nhóc con này dám uống rượu, còn uống đến say mèm thế này.
Anh thả nhẹ bước chân, bế cô em gái đi thẳng ra ngoài, người phụ trách bữa tiệc phát hiện Hạ Văn Xuyên đến, vội vàng chạy tới chào hỏi.
“Hạ tổng, không ngờ anh lại đến đây.”
Giọng đối phương có vẻ kích động.
Hạ Văn Xuyên lãnh đạm
“Ừ”
một tiếng, nói:
“Tôi đến đón con bé, anh cứ tiếp tục làm việc của mình đi.”
“Vâng.
Để tôi tiễn cậu.”
“Không cần.”
Hạ Miên Miên bị vòng tay hữu lực của Hạ Văn Xuyên ôm lấy, đầu tựa lên ngực anh, xung quanh đều là mùi hương của anh mùi gỗ thông nhàn nhạt cùng bạc hà man mát.
Đầu óc hơi choáng váng.
Bên tai còn mơ hồ nghe thấy tiếng nghị luận của đám bạn học.
“Kia là anh trai của Hạ Miên Miên sao!! Oa mẹ ơi cực phẩm soái ca.”
“Ỏ ỏ mình cũng muốn có anh trai như này.”
“Mình cũng muốn, huhu uống say có anh hai bế về, đúng là quá tuyệt vời.”
“Mình có anh trai.
Nhưng anh trai mình không được bằng 1 góc của anh Hạ Miên Miên.”
“GATO chết mất.”
…
“Anh, cho em xuống đi, mất mặt quá.”
Hạ Miên Miên nhỏ giọng nói.
Hạ Văn Xuyên cúi đầu nhìn cô nhóc hai mắt lim dim, đôi hàng mi dài khẽ rung động, giống như đôi cánh bướm lay động, có chút đáng yêu.
Cuối cùng Hạ ma đầu chỉ lạnh nhạt vứt xuống một câu cộc lốc:
“Im miệng.”
Hạ Miên Miên nằm lọt thỏm trong vòng tay anh, một đường xuống thẳng cổng, chờ đến khi tài xế riêng Hạ gia lái xe đến, cô vội vã giãy dụa từ trên người Hạ Văn Xuyên nhảy xuống, anh cũng chẳng cản, xoay người ngồi vào ghế, đóng cửa lại.
Xe chậm rãi lăn bánh, hàng đèn neon hai bên đường cứ thế trôi lại đàn sau, rồi chìm vào ánh sáng sa hoa, rực rỡ của thành phố.
Hạ Miên Miên tựa lưng vào ghế, khép mắt, thần sắc lười nhác hỏi:
“Đêm nay sao rồi? Có kẻ nào dám không để ý đến em không?”
Cơn say rượu đã qua đi, cô đã tỉnh táo hơn nhiều, một tay chống trên tay vịn, thản nhiên nhìn anh cười:
“Mị lực của hàng hiệu mạnh không thể đỡ.”
Hạ Văn Xuyên cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt