Bởi vì Hạ Văn Xuyên quyết định cho mẹ con dì Tần Nguyệt ra căn biệt thự khác ở, cho nên bữa tối, không khí trên bàn ăn có phần ảm đạm không vui.
Hạ Miên Miên nhìn ra, dì Tần Nguyệt rõ ràng không hài lòng, hẳn là bà muốn lưu lại căn nhà này, nhưng Hạ Văn Xuyên ghét bỏ Tần Đông ra mặt, do đó bà không đi không được.
Tần Đông vẫn giữ nguyên vẻ lầm lì, ủ dột.
Cậu ta không muốn ngồi ăn cùng Hạ Văn Xuyên, nhưng bị mẹ ép, cho nên đành ngoan ngoãn ngồi một chỗ.
Thậm chí cậu ta còn chẳng thèm gắp thức ăn, cúi đầu hung hăng ăn cơm không.
Hạ Văn Xuyên thì như thể hoàn toàn không cảm giác được bầu không khí ngột ngạt này, còn vô cùng thoải mái tự nhiên nói chuyện phiếm với Tần Nguyệt:
“Chi phí ăn uống, sinh hoạt thông thường dì Liên sẽ phụ trách, muốn chi tiêu khoản lớn nhỏ gì, dì nhỏ đều có thể nói với dì Liên.
Dì Liên sẽ lo liệu ổn thỏa.”
Tần Nguyệt gật gật đầu đáp: “Làm phiền con rồi.”
Bữa cơm này quá sức căng thẳng, Hạ Miên Miên miễn cưỡng ăn được nửa bát cơm đã đặt bát xuống, dì Liên cảm thấy cô ăn quá ít, muốn cô ăn thêm chén nữa, nhưng thấy Hạ Văn Xuyên mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên, cuối cùng bà cũng đành im lặng không nói gì.
Hạ Miên Miên rời bàn ăn liền đi thẳng lên lầu, đi tới đi lui trong phòng cho tiêu thực sau đó làm tổ trên sofa nghịch điện thoại.
Một lát sau cô nghe thấy tiếng động cơ ô tô dưới lầu, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, thì ra là Hạ Văn Xuyên vừa rời đi.
Người đàn ông này quả thực bận bịu tối ngày, buổi chiều vừa về đến nhà, nghỉ ngơi chưa được vài tiếng, lại phải đi giải quyết công việc.
Bởi vì bữa tối ăn quá ít, cho nên gần 11 giờ, Hạ Miên Miên lại cảm thấy đói, lúc đầu còn nằm trên giường ôm bụng nhẫn nhịn, nhưng lật qua lật lại mấy cái vẫn không ngủ được, cơn thèm ăn ập đến.
Nằm chòng chọc nhìn trần nhà hồi lâu, rốt cục cô từ bỏ việc giãy dụa, đứng dậy, mặc áo, xuống lầu tìm đồ ăn.
Giờ này dì Liên đã về phòng nghỉ ngơi, hai gian phòng khách cũng đã đóng chặt cửa, phòng khách và cổng vào luôn được để sáng đèn, vì Hạ Văn Xuyên thường xuyên về rất muộn.
Hạ Miên Miên không muốn làm phiền dì Liên nghỉ ngơi, chỉ định xuống ngó tủ lạnh có bánh mì hoặc chút điểm tâm nào để tạm thời lấp đầy bao tử.Cho nên từ lầu ba đi xuống, cô tận lực thả nhẹ bước chân, cố gắng không để phát ra động tĩnh.
Vừa mở cửa tủ lạnh, Hạ Miên Miên mơ hồ nghe thấy tiếng âm thanh vặn nắm đấm cửa cùm cụp, thanh âm không lớn lắm.
Hạ Miên Miên dừng lại động tác, nghiêng tai nghe ngóng, bên ngoài lại trở về trạng thái an tĩnh giống như cô nghe nhầm.
Hạ Miên Miên không quá để tâm xoay người nhìn tủ lạnh, phát hiện có hai chiếc sandwich còn mới, hẳn là dì Liên tinh tế chuẩn bị trước cho cô, thế là Hạ Miên Miên hí hửng cầm một chiếc cùng bình nước trái cây đóng tủ, đi ra bàn ăn, tựa vào quầy bar tháo màng bọc thực phẩm, há miệng cắn một miếng lớn.
Miếng này cắn hơi quá đà cho nên nhai mãi cộng với sự hỗ trợ của hai ngụm nước trái cây mới nuốt xuống được.
Vừa định đặt chai nước trái cây lên miệng, thì cánh cửa lớn vang lên tiếng mở.
Động tĩnh này tương đối lớn, còn có cả âm thanh mở cửa tủ giày, Hạ Miên Miên cầm sandwich, đi đến trước cửa phòng bếp nhìn ra bên ngoài, phát hiện: Ông anh trai nhà mình đã về.
“Anh.”
Cô chào một tiếng.
Hạ Văn Xuyên khoác áo vest trên khuỷu tay, cà vạt nới lỏng, áo sơ mi tháo hai cúc trên cùng, thần sắc rõ ràng rất mệt mỏi.
Sau khi thay giày xong, xoay người, trông thấy cô đang đứng trước cửa phòng bếp, anh khẽ nhíu mày, chậm rãi đi đến:
“Đang làm gì thế?”
“Em đói bụng, xuống tìm đồ ăn.”
Hạ Miên Miên nói xong, lại quay người vào bếp.
Hạ Văn Xuyên cũng đi theo vào.
Cô đưa lưng về phía anh, lẳng lặng uống nốt bình nước trái cây, Hạ Văn Xuyên bước chậm đến ôm lấy cô từ phía sau.
“Đói bụng? Ai bảo tối không ăn.”
Thanh âm trầm ấm vang lên giữa không gian yên tĩnh lại càng thêm từ tính, quyến rũ.
Có thể do đã làm quá nhiều động tác thân mật, cho nên Hạ Miên Miên trải nghiệm mãi thành quen, không còn giãy nảy như trước nữa, lặng lặng tiếp nhận cái ôm của anh, chuyên chú ăn sandwich.
Hạ Văn Xuyên dùng cắm cọ cọ vành tai cô, thấy cô nhóc vẫn ăn ngon lành, nhịn không được nói đùa:
“Anh cũng đói, cho miếng nào.”
Hạ Miên Miên:
“Trong tủ lạnh còn một cái nữa, anh muốn thì tự lấy mà ăn.”
Hạ Văn Xuyên cười nhẹ: “Cái em ăn có vẻ ngon.”
Hạ Miên Miên trợn trừng mắt đáp: “Hai cái giống hệt nhau.”
Hạ Văn Xuyên bất vi sở động, cắn nhẹ vành tai cô thì thầm: “Chỉ muốn ăn cái này.”
Hạ Miên Miên: …
Thấy Hạ Miên Miên không để ý đến mình, Hạ Văn Xuyên dùng sức xoay người cô lại, để cô đối diện với mình, sau đó bế cô ngồi lên quầy bar, bắp đùi như có như không cọ giữa hai chân cô, mang theo khí thế ngang tàng, bá đạo, cùng uy hiếp.
Lúc đút sandwich cho anh, Hạ Miên Miện nhịn không được hồi tưởng đến lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Khi đó cô vừa xuyên đến lại gặp đúng loại sự tình rắc rối của đám trẻ con cấp ba, anh không nói nhiều lập tức đến trường giải quyết, khi đó người đàn ông này vẫn là một kẻ mặt liệt, tim sắt, không khác gì ma vương băng tuyết cao lãnh.
Mới qua bao lâu chứ, vậy mà từ một chúa tể cao cao tại thượng, không nhiễm bụi trần trở thành một tên ma vương háo sắc lúc nào cũng trong trạng thái động dục.
Tất cả các loại kỹ thuật, tư thế này nọ người này đều thành thạo hệt một gã cao thủ ăn chơi trác tác, Hạ Miên Miên còn thực sự hoài nghi có phải tên này đã âm thầm sưu tập loại sách kia không? Nói tóm lại.
Tên đàn ông này thay đổi quá lớn rồi.
Hạ Văn Xuyên cắn một miếng, cảm thấy mùi vị không tệ, lại cắn thêm miếng nữa, Hạ Miên Miên bĩu môi, dứt khoát đem toàn bộ chiếc bánh nhét vào tay anh, còn mình cầm bình nước trái cây uống mấy ngụm cho hạ hỏa.
Vừa đặt bình nước trái cây xuống, đã thấy ánh mắt tên kia lấp lánh nhìn chằm chằm miệng mình.
Hạ Miên Miên: ….
Hạ Văn Xuyên buông cái sandwich xuống, ôm eo cô ngang ngược nói:
“Anh muốn uống nước trái cây.”
Hạ Miên Miên đã có kinh nghiệm, vô cùng hào phóng nhét tiếp bình nước vào tay anh:
“Cho anh tất.”
Hạ Văn Xuyên cười khẽ nói: “Không muốn uống cái này.”
Hạ Miên Miên: …
Không chờ cô thông não ý tứ lời nói nghe có vẻ đoan chính nhưng lại rất mập mờ kia, Hạ Văn Xuyên đã duỗi tay cố định gáy cô, nặng nề hôn xuống.
Sau đó đầu lưỡi cực kỳ thành thục, ngựa quen đường cũ xâm nhập vào khoang miệng cô công thành chiếm đất, như thế muốn vét hết chỗ nước trái cây còn sót lại bên trong.
Một nụ hôn này thành công khiến đầu óc Hạ Miên Miên choáng váng, hơi thở đứt quãng, khó khăn hô hấp, Hạ Văn Xuyên cũng chẳng khá hơn.
Anh dùng sức đè lên thân thể mềm mại của cô, nhiệt khí ấm áp từ khoang mũi phả lên cánh môi ướŧ áŧ, ái muội vô cùng.
“Miên Miên, tay…”
Chất giọng trầm khàn khẽ vang lên.
Hạ Miên Miên trừng mắt:
“Anh điên rồi à!! Đây là phòng ăn… Ô!!”
Còn chưa dứt lời, lại bị hôn đến quay cuồng.
Phong cách làm việc của Hạ Văn Xuyên từ trước trên nay chính là nói một không nói hai, dì Liên theo chăm sóc cậu chủ này lâu như vậy, đương nhiên hiểu vô cùng rõ tính tình cậu chủ mình.
Vì thế khi anh nói để mẹ con Tần Nguyệt dọn ra ngoài, dì Liên cũng không dám chậm chễ, ngày hôm sau, lập tức cho người thu dọn toàn bộ đồ đạc, đích thân đưa mẹ con nhà họ Tần đến biệt thự bên kia hồ.
Lúc Hạ Miên Miên tan học trở về, dì Liên đang quét dọn lại phòng khách, ra ra vào vào bận bịu không ngừng nghỉ.
Hạ Miên Miên ngậm kẹo mút, đứng trước cửa phòng khách, tiện tay phụ giúp gì vài việc vặt.
Kỳ thực hai mẹ con Tần Nguyệt cũng chỉ ở đây có hai buổi tối, nhưng dì Liên vẫn đem toàn bộ chăn đệm đi giặt sạch sẽ.
“Thực ra họ đến