Hạ Miên Miên lần đầu yêu đương, hoàn toàn chẳng có chút kinh nghiệm gì, cũng không hiểu khi yêu cụ thể phải làm thế nào, mặc dù cô đọc qua không ít tiểu thuyết ngôn tình, nhưng đây vốn là lý thuyết sách vở, hơn nữa lại chẳng có cuốn nào có nội dung tương tự như tình huống của cô.
Trình tự yêu đương của cô, có vẻ như hơi ngược.
Người khác yêu nhau sau đó mới phát sinh quan hệ thân mật.
Mà cô và Hạ Văn Xuyên là phát sinh quan hệ trước, sau đó mới xác định quan hệ.
Bởi vì ngay từ khi bắt đầu đã không thuần túy cho nên một khi xác định được tình cảm của đối phương thì giống hệt như lửa cháy, cuồng nhiệt mãnh liệt, nhưng cơ hồ chỉ thể hiện trên giường.
Lúc lên giường hai người tình nồng ý mật, chỉ muốn dung hòa đối phương vào cơ thể, lúc xuống giường lại trở lại là người nhà, hòa hợp chung sống.
Đôi khi Hạ Miên Miên nghĩ, kiểu yêu đương này hình như không đúng lắm.
Đêm nay cô lại bị Hạ Văn Xuyên quấn lấy, một màn long trời lở đất xảy ra trong nhà tắm, đến khi tắm rửa xong xuôi, Hạ Miên Miên quấn khăn tắm, phụng phịu ngồi bên giường.
Một lúc sau Hạ Văn Xuyên cũng đi ra, mái cục đen ẩm ướt, nửa người dưới quấn độc một cái khăn tắm, thấy cô ngồi bên giường ngẩn người, khóe miệng anh cong cong, chậm rãi đi đến, sau đó ngồi xuống bên cô, cúi đầu hôn lên bờ vai tinh tế, dịu dàng nói:
“Còn tức giận?”
Hạ Miên Miên quay đầu trừng anh, đáp:
“Đã nói tư thế kia không được, anh còn nhất định làm bằng được.”
Hạ Văn Xuyên thấp giọng cười: “Cuối cùng không phải lên đỉnh rất thoải mái hay sao? Hả?”
“Anh im miệng.”
Hạ Miên Miên thẹn quá hóa giận.
Hạ Miên Miên thu chân ngồi lên giường, quay người mặt đối mặt với anh, nghiêm túc nói:
“Hạ Văn Xuyên, chúng ta thương lượng chút được không?”
Thấy cô bé con nhà mình nghiêm túc như thế, Hạ Văn Xuyên chỉ có thể thu hồi những ý nghĩ đen tối trong đầu, ra vẻ bình thản, hắng giọng nói:
“Nói đi.”
Hạ Miên Miên chớp chớp mắt nói:
“Em cảm thấy, hiện tại em vẫn còn nhỏ, ngày nào cũng làm thế này không tốt cho thân thể em lắm.
Dì Liên cũng nói nhìn em tả tơi đó, hay là chúng ta hẹn một lịch cụ thể đi.
Hai, tư, sáu.
Thế nào?”
Hạ Văn Xuyên nhíu mày: “Hai, tư, sáu mới được làm?”
Hạ Miên Miên vội vàng gật đầu: “Ừ.”
Hạ Văn Xuyên nghĩ nghĩ nói:
“Được thôi, nhưng số lần sẽ do anh quyết định.”
“Vậy không được, mấy lần cũng phải có quy định, mỗi đêm nhiều nhất hai lần.”
Hạ Miên Miên kiên quyết nói.
Hạ Văn Xuyên hai tay khoanh trước ngực, bày ra bộ dạng đàm phán, cứng rắn đáp:
“Thế này mà em nói là thương lượng, rõ ràng đã tự ý quyết định hết, giờ chỉ mang tính chất thông báo.” Hạ Miên Miên hất cằm, cố gắng thể hiện bá khí chết lâm sàng trong mình nói:
“Mặc kệ anh, nếu muốn em phối hợp với anh, anh phải nghe em.”
Hạ Văn Xuyên nghĩ nghĩ nói:
“Yêu cầu của em anh có thể đáp ứng, nhưng tối thứ 6, anh được toàn quyền quyết định.
Đây là điều kiện duy nhất của anh.”
Hạ Miên Miên nghĩ nghĩ, có chút do dự, thứ 6 là cuối tuần kể cả anh có nổi cơn thú tính, làm mấy lần thì vẫn ứng phó được, dù sao cũng có hai ngày nghỉ ngơi cơ mà.
Nghĩ vậy, cô liền gật đầu: “Ok.
Deal.”
Về sau, cứ mỗi thứ 6, Hạ Văn Xuyên đều cuồng nhiệt đến tận sáng hôm sau, khiến ai đó quả thực cảm thấy bản thân bị ép khô, nhưng đương nhiên hiện tại Hạ Miên Miên không nghĩ đến điều đó, nếu cô có thể lường trước được, đã không tùy tiện gật đầu.
Nhưng chuyện này để sau hãy nói.
Hai người cứ thế bắt đầu quãng thời gian yêu đương nồng nhiệt.
Sau đó Hạ Miên Miên cảm thấy, yêu của cô với yêu của người khác hoàn toàn khác nhau.
Đơn giản chính là buổi tối khi đi ngủ có thêm một người nằm bên cạnh mà thôi, hơn nữa từ “ngủ” này đa phần là động từ.
Sinh hoạt ngày thường vẫn vậy, Hạ Miên Miên vẫn đều đặn đến trường đi học, gần đây Hạ Văn Xuyên bận rộn công việc, cả tuần không thấy mặt, thi thoảng còn phải ra nước ngoài công tác, nhưng không tối nào không gọi điện cho cô, nhưng chẳng phải nói mấy câu ngọt ngào như các cặp tình nhân khác, mà toàn mấy lời 18+ khiến người khác đỏ mặt.
Hạ Miên Miên bị anh chọc giận đến nỗi trực tiếp tắt máy.
Hạ Miên Miên càng nghĩ càng cảm thấy hình thức yêu đương của hai người căn bản không phải chuyển từ tình cảm anh em sang tình yêu đôi lứa, mà nhảy thẳng từ tình anh em sang vợ chồng già.
Tên cuồng dâm này nói muốn cùng cô bước vào quan hệ yêu đương, nhưng mục đích chính chỉ muốn cô ngủ cùng thôi.
Hạ cảm thấy mình không những thua mà còn lỗ ê chề.
Thời gian thấm thoát qua đi, chẳng mấy chốc mùa đông lạnh giá đã đến, đồng nghĩa với việc đám học sinh sắp được nghỉ đông.
Nhưng kỳ nghỉ đông của lớp 12 rất ngắn, mà lúc nghỉ số bài tập được giao càng nhiều, cho nên phần lớn đám học sinh cuối cấp chẳng ai tha thiết kỳ nghỉ này, đương nhiên một số học sinh trung học có bối cảnh gia đình đặc thù không nghĩ thế.
Hạ Miên Miên là một ngoại lệ, cô chẳng có bất kỳ một áp lực học hành nào, bình thường ở nhà chỉ ngồi làm bài tầm một tiếng, dì Liên đã hô to gọi nhỏ kêu cô xuống ăn điểm tâm, nghỉ ngơi cho đỡ mỏi mắt, sau đó hung hãn đuổi cô ra ngoài đi dạo, chơi bời.
Dì Lan còn buông ra mấy lời cực kỳ không có chí tiến thủ nói nếu Miên Miên không muốn có thể nghỉ học sau khi tốt nghiệp cấp 3.
Dù gì con gái Hạ gia cũng không cần kiếm tiền nuôi gia đình chỉ cần sống tự do tự tại, thoải mái vui vẻ là được.
Hạ Văn Xuyên hiển nhiên đồng ý với ý kiến này.
Trên đời quả thực còn có kiểu gia trưởng trong nhà không mong con cái học cao, thích gì đều chiều theo.
Giờ nghỉ trưa, Bach Tinh, Lê Hạ oẳn tù tì xem ai mua phải chạy đi mua trà sữa nóng cho cả hội, kết quả Lê Hạ thua, nhưng nhất quyết ăn vạ không chịu đi.
Hai người nháo một trận.
Thời tiết thực sự quá lạnh , chẳng ai muốn ra khỏi căn phòng ấm áp cả.
“Vậy thôi khỏi uốn nữa.”
Hạ Miên Miên nói, ngáp một cái, sau đó duỗi lưng một cái.
Aiiii thật sự không được, người mỏi nhừ, chẳng còn sức sống, cô lại nhanh chóng nằm bò lên mặt bàn.
Bạch Tinh nhìn bộ dạng thiếu ngủ trầm trọng của cô, thuận miệng hỏi:
“Tối qua cậu đi cướp à? Sao lại tã thành dạng này?”
Hạ Miên Miên không trả lời cô bạn, thầm nghĩ, tối qua hai yêu tinh đánh nhau, cuối cùng yêu tinh nữ bị gã yêu tinh nam hút khô chân khí nên giờ sa sút thế này đó.
Mấy bạn nữ ngồi trên quay đầu nhìn Hạ Miên Miên một cái, sau đó nháy mắt nói với cô:
“Các cậu muốn uống trà sữa không? Bạn trai tớ đang mua cho tớ, thuận đường mua hộ mấy cậu luôn.”
Bạch Tinh kích động hét to:
“Được được được, tớ chuyển tiền cho cậu nhé, làm phiền bạn trai cậu rồi.”
Bạn nữ kia tên Trần Nhược, là một cô gái văn nhã, dịu dàng, cô bạn khẽ nhoẻn miệng cười đáp:
“Phiền gì đâu, đúng lúc anh ấy tiện thể mua luôn.”
Lê Hạ cảm khái nói:
“Ô ô có bạn trai thật tốt, giữa mùa đông tuyết rơi đưa trà sữa ấm, bạn trai tốt như này trên đời còn không? Mà bạn trai cậu học lớp nào thế?”
Trần Nhược đỏ bừng mặt, nói:
“Anh ấy học bên khối đại học, đang học năm nhất.”
“Oa, trời lạnh thế này còn chạy từ khối trường đại học sang mang trà sữa ấm cho cơ, anh ấy cưng cậu thật.”
Bạch Tinh quay đầu nhìn Hạ Miên Miên nói:
“Chị đại à tớ cũng muốn yêu đương ngọt ngào quá.”
Hạ Miên Miên đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Cô mệt mỏi đáp:
“Thôi, đừng mơ mộng nữa.
Ai nói cứ yêu đương là sẽ ngọt ngào chứ.”
Bạch Tinh nhìn cô một cái, nhớ đến lần du lịch trước gặp chị đại nhà mình với anh trai hôn nhau say đắm, sau đó còn dắt tay nhau chạy trốn, dẫn đến việc Bạch Tinh hiểu lầm bạn yêu nhà mình bị ông anh trai kia cưỡng bách, cho nên đến giờ cũng không dám hỏi tình huống giữa hai người họ.
Nhưng hôm nay nghe Miên Miên nói vậy, đột nhiên linh cảm chuyện tình cảm của cô ấy không được tốt cho lắm.
Bạch Tinh vội vàng nói:
“Vậy thôi, mình sẽ cố gắng học tập cho