Hạ Miên Miên trở lại gian phòng của mình.
Trước tiên cô cầm quần áo đi tắm rửa, mùi phân bón hóa học rất khó chịu, hơn nữa lăn lộn cả ngày, toàn thân không chỗ nào sạch sẽ.
Khi cô từ phòng thay quần áo ra, cửa truyền đến tiếng gõ mạnh, Hạ Miên Miên ôm quần áo đi qua mở cửa, bên ngoài là thân hình cao lớn của Hạ Văn Xuyên.
Bởi vì dáng người cao lớn, khi anh tựa vào khung cửa, cúi đầu nhìn cô dường như chặn hết mọi thứ ánh sáng bên ngoài.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Cô vuốt vuốt hoa văn trên áo, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn linh động nhưng thiếu một chút hoạt bát, tinh nghịch thường ngày.
“Giận?” Hạ Văn Xuyên hỏi cô.
“Em nói em giận anh sẽ hủy những thiết bị định vị kia đi sao?”
Hạ Miên Miên thản nhiên hỏi lại.
“Đương nhiên là không.”
Anh thẳng thắn cự tuyệt.
“Vậy anh quản em giận hay không giận làm chi, em muốn đi tắm rửa.”
Hạ Văn Xuyên nhìn cô, không tiếp tục chủ đề máy định vị nữa, việc này vốn không thể thương lượng.
Anh có thể sủng ái, yêu chiều cô em gái này hết mực, nhưng dùng phương thức gì để yêu thương thì do chính anh định đoạt.
“Vết thương không được đụng nước.”
Anh nói.
Hạ Miên Miên không đáp, xoay người đi vào phòng tắm.
Tâm tình Hạ Miên Miên lúc này vô cùng phức tạp: vừa giận giữ và chấn kinh.
Mặc dù ngay từ đầu cô đã biết Hạ Văn Xuyên là nhân vật phản diện bị hắc hóa điển hình trong tiểu thuyết, bởi vì một số nguyên nhân tính cách của anh ta theo kiểu Yandere (1), lại cố chấp, độc đoán.
Nhưng cô không ngờ rằng, Hạ Văn Xuyên có thể đem sự cực đoan đến biếи ŧɦái này áp đặt cả lên em gái của mình.
Nhưng mà xét cho cùng cũng bởi vì Hạ Miên Miên trước đây quá phản nghịch, nếu cô bé này chịu ngoan ngoãn nghe lời một chút có lẽ Hạ Văn Xuyên cũng không dùng đến thủ đoạn tiêu cực đến thế này.
Hạ Miên Miên tắm rửa xong, lúc bò lên giường nằm dài nghỉ ngơi, đặt tay lên trán nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng quyết định sau này sẽ khiêm tốn, biến điều một chút, nếu vẫn cứ ngang ngạnh thì người đau lòng nhất chính là anh trai cô và dì Liên mà thôi.
Làm cô bé ngoan ngoãn kể ra cũng rất tốt.
Giấc ngủ này rất sâu, trong mơ cô loáng thoáng nghe thấy dì Liên gọi mình xuống ăn cơm tối, nhưng do quá mệt, cô mơ màng cự tuyệt, nói còn muốn ngủ thêm.
Dì Liên thấy thế cũng không cưỡng cầu, sau khi giúp cô dém chăn thì nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Hạ Miên Miên ngủ mê mệt cho đến khi bị một cơn đau nhói gần thái dương làm tỉnh giấc.
Thời điểm mở mắt còn chưa thanh tỉnh, đã cảm nhận được một bàn tay lớn đặt trên băng gạc ở chỗ vết thương hôm qua, nhẹ nhàng dùng bông chấm thuốc lên.
Một thứ cảm giác lành lạnh, buốt buốt thấm qua da đầu, xộc lên tận óc.
Hạ Miên Miên bị cơn đau đánh thức, sờ soạng điều khiển từ xa ở đầu giường bật đèn, đến khi ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường vẫn ngẩn người suy nghĩ.
Cô đón có lẽ trong lúc ngủ mình không may đè lên miệng vết thương, cố ngồi định thần một chút nhưng 10 phút trôi qua, cảm giác đau nhói vẫn không biến mất, cô xuống giường, đến trước bàn trang điểm, soi gương cẩn thận tháo băng ra.
Mạc Nhất Uy xử lý vết thương rất hoàn hảo, không có dấu hiệu sưng đỏ hay nhiễm trùng, nhưng cơn đau từng đợt từng đợt kéo đến khiến cô không sao ngủ nổi, quả thực kỳ quái.
Hạ Miên Miên dán lại băng gạc cẩn thận, ngồi trên ghế đầu chấm cằm tự hỏi.
Buổi chiều làm chụp CT kết quả cũng cho thấy não cô không có bất kỳ dị thường nào, miệng vết thương cũng đã xử lý ổn thỏa, không nhiễm trùng, vậy tại sao vẫn đau?
Tuy rằng cơn đau này hoàn toàn trong khả năng chịu đựng của cô, nhưng mà cứ không ngừng nhói lên thế này quả thực làm người ta lo lắng, bất an.
Hạ Miên Miên tùy tiện mặc thêm một chiếc áo khác, xỏ dép lê, buồn bã ỉu xìu xuống lầu.
Đã là 9 giờ tối, người hầu trong biệt thự đã tan làm, dì Liên cũng đã đi tập thể dục ở quảng trường về, vừa tắm rửa xong, cầm khay hạt dưa ngồi xem mấy bộ phim cung đấu trên tivi đến say sưa.
Hạ Miên Miên đi xuống, dì Liên nhanh chóng buông đĩa hạt dưa, đi qua quan tâm hỏi:
“Tổ tông, con ngủ đủ rồi? Đói không, dì làm chút đồ ăn nhẹ cho con nhé.”
“Cảm ơn dì, anh con đâu ạ?”
Hạ Miên Miên đi qua ngồi vào bàn ăn, thấy dì Liên đang lau một bộ bát đĩa kiểu dáng Châu Âu, hoa văn vô cùng tinh xảo, còn khảm viền vàng lấp lánh.
“Anh con vừa ra ngoài, cũng chẳng biết đi đâu.”
Dì Liên vào trong bếp, không bao lâu bưng ra một phần bữa tối, lượng thức ăn không nhiều, nhưng món ăn phong phú, đa dạng.
Đầu vẫn đau dữ dội, Hạ Miên Miên không có khẩu vị, nhưng vẫn tiếp nhận đũa từ tay dì Liên, miễn cưỡng ăn một chút.
Dì Liên lấy thêm một đôi đũa khác, không ngừng gắp thức ăn vào chén của cô:
“Con ăn nhiều vào, chớ học mấy cô bé khác giảm béo gì đó.
Khuôn mặt con nhỏ, dáng người lại mảnh mai, nếu gầy thêm thì nhìn ra bộ dạng gì chứ.
Ngày trước khi con còn nhỏ, cả người mũm mĩm đáng yêu, dễ thương ơi là dễ thương.”
Hạ Miên Miên nhìn núi đồ ăn chất đầy trong chén, càng đau đầu thêm:
“Dì Liên, dì cứ làm việc của dì đi, con tự ăn được.”
“Được.
Vậy con từ từ ăn, nhớ ăn hết nhé.
Đừng bỏ thừa.”
“Dạ vâng.”
Dì Liên từ ái mỉm cười nhìn cô, đi ra sofa phòng khách tiếp tục xem phim.
“Dì Liên bộ đồ ăn kia rất tinh xảo.”
Hạ Miên Miên thản nhiên nói, như thể không quá để ý.
“Cái đó á, là anh trai con mua từ Châu Âu về đó.
Là xa xỉ phẩm trong các xa xỉ phẩm.
Haizzz một cái bát nhỏ xíu trong bộ đó đã tốn hơn mấy vạn tệ, bình thường dì đều cất cẩn thận trên ngăn tủ, không dám mang ra dùng, hôm nay quét dọn, thấy bị phủ một tầng bụi dày nên mới cầm xuống rửa sạch.”
Hạ Miên Miên nhíu mày, cầm một chiếc đĩa lên, tỉ mỉ nghiên cứu, ngoại trừ đẹp mắt một chút thì không nhìn ra chỗ nào đáng tiền.
Ngay tại thời điểm cô định trả vật về vị trí cũ thì đột nhiên, cơn đau đầu ập đến, Hạ Miên Miên cắn môi dưới, tay hơi run lên, cái đĩa trượt xuống, đập mạnh xuống đất.
“A!!!”
Hạ Miên Miên và dì Liên đồng thời hét lên thành tiếng,
“Ba” một tiếng, chiếc đĩa tinh xảo vỡ tan tành, những mảnh sứ trắng bóc như tuyết văng tung tóe.
Tại thời khắc này không khí nhơ đông lại, hai người đều ngây ngốc tại chỗ, thở cũng không dám thở mạnh.
Hồi lâu sau, dì Liên mới khó khăn lên tiếng:
“Vừa xảy ra chuyện gì vậy? Hình như dì bị ảo giác thì phải? Dì thấy cái đĩa mấy vạn tệ rơi xuống vỡ nát.”
Hạ Miên Miên nuốt một ngụm nước bọt, bất đắc dĩ đáp:
“Dì Liên, không phải ảo giác đâu, quả thực… vỡ tan.
Dì cúi đầu nhìn xem.”
Dì Liên: …
Hạ Miên Miên:
“Con thành thật xin lỗi.”
Dì Liên như thể một con robot, cứng đờ khoát khoát tay:
“Không sao, không có việc gì, để dì thu… xếp…”
Ngay tại thời điểm dì Liên như u hồn, chết lặng thu thập những mảnh vỡ, Hạ Miên Miên đột nhiên phát hiện đầu cô đã hết đau, không những vậy còn cảm thấy sức khỏe tốt hơn rất nhiều.
Đúng là quỷ dị.
“Dì Liên, đây là bộ đồ ăn cổ ạ?” Hạ Miên Miên thoáng sợ hãi, nhỏ giọng hỏi.
“Hình như không phải, dì không nghe thấy cậu chủ bảo đây là đồ cổ, cậu ấy vẫn bảo dì đem ra dùng, có điểu dì cảm thấy thứ đồ này quá đắt, không nỡ sử dụng.”
Không ngờ rằng giữ gìn cẩn thận cuối cùng đêm nay vẫn làm vỡ một cái đĩa.
“Mai con sẽ gặp anh để xin lỗi.”
Hạ Miên Miên cũng cảm thấy vô cùng áy náy.
Dì Liên