Editor: Gấu Lam
Toàn bộ quá trình tang lễ đều do Thời Nghệ Viện quản, nghiễm nhiên xem mình là gia chủ.
Nhưng hôm nay toàn bộ Tần Thành ai không biết lúc còn sống Thời lão hướng đến Lâm Tiện, lúc này Lâm Tiện lại an tĩnh ngồi ở phía dưới cùng với vợ con mình, thần sắc đạm nhiên, không chút nào bi thương, cũng không thấy tức giận bất bình vì bị đoạt nổi bật.
Thêm vào cấp dưới cũ của Thời lão hôm nay đều do Thời Nghệ Viện sai phái, có thể nghĩ, cũng chỉ kém một bước, vậy Lâm Tiện cũng thật đáng tiếc, ai mà biết Thời lão bỗng nhiên ra đi đây.
Khi các giới nhân vật tụ tập đến lễ tang, Thời Nghệ Viện bỗng cao điệu tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay, bà chính là gia chủ Thời gia.
Dù cho Lâm Hạo Nhiên thua Lâm Tiện, kẹp chặt cái đuôi trốn về Hạ Thành, nhưng Thời Nghệ Viện thiên vị hắn. Ngày sau Thời Nghệ Viện thoái vị, lúc này chủ vị đương nhiên là của Lâm Hạo Nhiên, Lâm Tiện đi một vòng lớn, mắt thấy sắp đăng đỉnh, bỗng ngã xuống bùn.
Các tân khách hoặc nhiều hoặc ít có chút tiếc hận thay Lâm Tiện, rồi lại cảm thấy kết quả thế này kỳ thật rất hiển nhiên.
Thời gia đại tiểu thư từ nhỏ đã được Thời lão sủng ái coi trọng, bà lớn lên ở Thời gia, người dưới trướng Thời lão đều rõ như lòng bàn tay, mặc dù nửa đường gả đến Hạ Thành nhưng vẫn lui tới gần gũi với Thời gia, đã sớm đem Thời gia coi như vật trong bàn tay. Bà ở Thời gia tạo dựng nhân mạch cùng uy tín, một Lâm Tiện sao có thể so được.
Một ngày rét lạnh rất nhanh sẽ đi qua, buổi tối tuyết lại rơi, khách khứa tan hết, trong linh đường chỉ còn lại tông thất Thời gia và người có quan hệ với Thời gia.
Tần gia và Ôn gia không đi, Bạch Lộ là bạn tốt của Thời Kham cũng ở lại, như đang lẳng lặng chờ đợi gì đó.
" Chỗ ba đã có tôi canh chừng rồi, mọi người đều tan hết đi." Thời Nghệ Viện nhàn nhạt mở miệng, bắt đầu đuổi người, "Người đâu, đưa nhóm khách quý trở về."
"Viện Viện, hôm nay là sao đây." Em trai Thời lão Thời Nghĩa Long ngồi ở dưới bỗng nhiên lạnh mặt chất vấn.
" Chú nhỏ, từ giờ trở đi, con chính là gia chủ của Thời gia, về sau chú đừng gọi tôi như vậy nữa." Thời Nghệ Viện thong thả ung dung nhìn qua, mí mắt khẽ nâng, hơi cười nhạo.
"Anh đột nhiên ra đi, không lưu lại di chúc, ai tới ngồi cái ghế gia chủ cũng không tới cô định đoạt!" Cháu Thời Nghĩa Long lòng đầy căm phẫn đứng lên phản bác, con thuyền lớn Thời gia, hắc bạch đều dính, chèo chống quá nhiều người.
(?): vai vế Cô chứ không phải xưng hô "cô" nha, giống như LHN gọi TK là Cậu vậy.
Thời Nghệ Viện nhìn lướt qua Tần Vân Hổ cùng Ôn lão thái thái còn ngồi ở đó, không dấu vết hít sâu một hơi, cả người vẫn ổn trọng như nắm chắc thắng lợi, "Chẳng lẽ, mấy người muốn gây hấn trước mặt khách nhân?"
" Cô!" Thời Nghĩa Long khó thở.
Nhiếp Gia nắm tay Thời Kham nhìn nhìn đồng hồ, sắp 9 giờ rồi, cậu hơi đói bụng.
Thời Kham quay đầu, không cần cậu nói rõ, cúi đầu cười ở bên tai cậu nói: "Đói bụng à?"
Nhiếp Gia gật gật đầu, nhỏ giọng nói: " Còn lâu vậy à." Cậu quay đầu nhìn Lâm Tiện, Lâm Tiện đang thấp giọng nói chuyện với Lộ Lộ, tiếp xúc đến ánh mắt của Nhiếp Gia liền mỉm cười.
"Ông ngoại có lập di chúc." Lâm Tiện giao Lộ Lộ cho vợ hắn Lộ Đóa, trong lúc Thời Nghệ Viện cùng Thời Nghĩa Long giương cung bạt kiếm, thanh âm không lớn lại tự tin mười phần truyền vào lỗ tai của mọi người.
Hắn đứng lên chậm rãi cài lại nút áo tây trang màu đen đi đến trước mọi người, đứng ở bên Thời Nghệ Viện.
" Mày nói dối, luật sư không có di chúc của ba." Thời Nghệ Viện lạnh như băng nhìn hắn, giống như đang nhìn một xác chết.
"Khoảng thời gian trước ông ngoại có tự tay viết, chỉ là chưa kịp công chính mà thôi." Lâm Tiện móc ra một phong thư từ trong người, trước mặt mọi người đọc di chúc của Thời lão.
Thời lão để lại cả Thời gia cho Lâm Tiện, Thời Nghệ Viện và Thời Kham là con trai con gái ruột thịt còn không được phân một chén canh, càng đừng nói người khác trong tông thất.
Mọi người ở phía dưới ồ lên, không nghĩ tới phút cuối cùng cư nhiên lại xoay chuyển tình thế. Thời gia lúc đầu từ hắc đạo lập nghiệp, trọng đạo nghĩa, nếu Thời lão đã để lại di chúc, Thời Nghĩa Long cũng không nhiều lời.
Thời Nghệ Viện cũng không nghĩ tới Lâm Tiện có thể móc ra một tấm di chúc trước mặt mọi người.
Nhưng thật ra bà cũng không có hoảng lắm, hai ngón tay cầm di chúc nhìn kỹ một lần, câu môi cười lạnh nói: " À, quả thật là nét chữ của ba. Không nghĩ tới ông ta lại coi trọng mày như vậy, giao hết toàn bộ cho mày."
Lâm Tiện nói: "Cho nên......"
"Cho nên?" Thời Nghệ Viện nhướng mày nhìn hắn, cho dù là làm trò trước mặt tông thất và người ngoài, bà cũng không kiêng kị xé di chúc ra từng mảnh, "Cho nên hiện tại, trong tay mày không có di chúc."
"Thời Nghệ Viện! Di chúc của anh cả mà mày cũng dám xé, khinh tông thất chúng tao đều là người chết à!" Thời Nghĩa Long nổi giận nói.
Những người khác trong tông thất cũng sôi nổi lên tiếng khiển trách, Thời Nghệ Viện chỉ búng tay một cái, phân phó nói: "Đây là linh đường của ba tôi, không chấp nhận người khác gây ồn ào, ném những kẻ không an phận ra ngoài cho tôi!"
Đối phương là Thời Nghĩa Long, nhưng sau khi Thời Nghệ Viện phân phó, lấy Xa Quân cầm đầu một vài thuộc hạ canh giữ ở linh đường, đi tới ném bọn họ ra ngoài, sau đó nâng lão gia tử.
Thời Nghĩa Long tức giận muốn chửi ầm lên, những người khác trong tông thất cũng nóng nảy, cấp dưới cũ của Thời lão cũ sôi nổi đứng ở phía sau Thời Nghệ Viện, khí thế của kẻ từng giết người ập vào mặt, trấn trụ nhóm tông thất đang phẫn nộ.
Bọn họ lập tức ý thức được, Thời Nghệ Viện tính mạnh mẽ đoạt vị.
Lâm Hạo Nhiên cúi đầu im ắng, không có động tĩnh. Các tân khách nhìn hiện trường hoang đường, không hề phản ứng, Ôn lão thái thái là người của chính quyền trung tâm, hôm nay tới tham gia lễ tang của Thời lão, bà vốn không biết gì cả, buổi sáng cũng chỉ tĩnh tọa ngồi ở một góc. Lão gia tử Tần Vân Hổ và Thời lão lui tới mấy chục năm, lúc này cũng như không nhìn thấy lẳng lặng ngồi đó.
Chỉ có Bạch Lộ nhàn nhạt nói: "Đại tiểu thư, ngài ở trước mặt tôi làm vậy không tốt lắm đâu?"
Hắn là sư trưởng ở quân khu thủ đô, dù cho không quản tranh đấu trong Thời gia, nhưng ngay trước mặt hắn xé di chúc của Thời lão, vẫn có thể phán định việc này trái pháp luật.
Thời Nghệ Viện câu môi cười nói: "Bạch sư trưởng muốn xen vào sao?"
Bạch Lộ nhìn Thời Nghĩa Long bị Xa Quân lôi cuống ghế,