Editor: Gấu Lam
Nhiếp Gia vội vàng lấp đầy bụng, nhà ăn dần dần khôi phục sự lạnh lẽo, nhóm tù phạm thật cẩn thận lén nhìn bóng dáng Nhiếp Gia, khe khẽ nói nhỏ.
Mấy tù phạm ở gần Nhiếp Gia vội bưng mâm đồ ăn của mình dính sát với người khác, cách cậu xa một chút.
Nhiếp Gia phảng phất như không nhận thấy nhà ăn khác thường, bản thân cậu ăn rất vui vẻ.
Cậu đem miếng xương cuối cùng ném vào mâm, đột nhiên chệch hướng, một chén cháo gạo kê sượt qua tai cậu, loảng xoảng rơi trên đầu người đàn ông đối diện Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia quay đầu, người phía sau vùi đầu ăn cơm, không biết là ai ném chén cháo.
Nhiếp Gia tránh chén cháo, khiến người hứng trọn giận tím mặt, đột nhiên đứng dậy vẻ mặt bừng bừng tức giận đi đến trước mặt Nhiếp Gia, nắm vạt áo cậu nhấc Nhiếp Gia từ trên chỗ ngồi lên.
" Nhãi con mày tưởng rằng vẫn còn ở bên ngoài đâu? Ở chỗ này quậy phá, ông đây làm thịt mày!" Đó là một phạm nhân mặc áo tù màu xám đậm, cái đầu rất cao, cơ bắp cuồn cuộn, cả người giống như một ngọn núi. Hắn hướng Nhiếp Gia rít gào, bộ dáng hung ác tưởng chừng muốn nuốt sống Nhiếp Gia.
Các phạm nhân chung quanh tức khắc cũng không ăn cơm, vây quanh hai người tiện thể lên tiếng ủng hộ tên tù nhân cường tráng kia.
Nhiếp Gia dù sao cũng làm nhiều việc ác tàn sát biết bao người, dù không thể giết cậu, nhưng có thể thấy cậu bị đánh cũng khiến họ sung sướng liên hồi. Nhóm tù phạm kích động rít gào lên, "Khải ca, hiện tại nó chỉ là con gà bệnh không thể dùng năng lực, đè bẹp đầu của nó đi!"
"Giết cậu ta!"
"Giết cậu ta!"
Nhiếp Gia liếc chung quanh, nhóm cảnh ngục căn bản không có ý tứ muốn xen vào.
"Nếu liếm cháo trên người ông đây sạch sẽ, lại quỳ xuống dập đầu ba cái với ông, ông sẽ tha cho mày." Phó Khải tràn ngập ác ý cười cười, ngẩng cao cằm kiêu ngạo, làm càn nhìn Nhiếp Gia.
"Buông tay." Nhiếp Gia nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí thập phần không vui.
"Trước kia không chú ý tới, mày lớn lên thực không tồi nha, đôi mắt của mày cũng thật đẹp." Nụ cười của Phó Khải bỗng nhiên thay đổi, đưa Nhiếp Gia về phía trước, duỗi tay muốn sờ mặt cậu.
"Trước kia mày không chú ý tới, bởi vì loại người như mày căn bản không có cơ hội thấy tao trông như thế nào." Đồng tử Nhiếp Gia chợt to hơn một vòng, hơi thở mãnh trầm, một phen chế trụ tay của Phó Khải, lập tức truyền đến một tiếng răng rắc, sau đó chính là hoảng sợ thống khổ kêu gào.
Trong nháy mắt, Phó Khải lập tức quỳ xuống, bàn tay bị gãy còn ở trong tay Nhiếp Gia, không biết đau cỡ nào, chỉ là nhìn hình ảnh ấy tù phạm chung quanh không dám ồn ào nữa, lần lượt im lặng lui về sau thành một vòng lớn.
Nhóm cảnh ngục ghìm súng nhắm ngay Nhiếp Gia, lớn tiếng quát lớn, "Nhiếp Gia! Lập tức buông tay, ngồi xuống!"
Phó Khải đau đến đổ mồ hôi đầy mặt quỳ gối trước mặt Nhiếp Gia xin tha, cầu cậu buông tay, Nhiếp Gia căn bản không để ý tới cảnh ngục, cười lạnh một tiếng dùng ánh mắt ý bảo: "Liếm sạch sẽ."
Giày dính cháo gạo kê cọ trên mặt Phó Khải, Phó Khải đau đến cơ hồ sắp mất đi lý trí, lập tức nằm sấp xuống liếm sạch sẽ giày Nhiếp Gia.
Sau đó Nhiếp Gia hờ hững nói: "Dập đầu."
Phó Khải nước mắt nước mũi giàn giụa thật sự dập đầu.
Nhiếp Gia lúc này mới thả tay.
Phó Khải lập tức muốn chạy, Nhiếp Gia lại xoay người vặn chân bàn, cái bàn nặng bằng sáu người bị cậu vung lên đột nhiên nện ở trên người Phó Khải, loảng xoảng một tiếng, kinh thiên động địa. Phó Khải phun ra một búng máu hôn mê tại chỗ, cái bàn cũng suýt soát nện ở trên người của đám vây xem, người ở đây đều nhịn không được rùng mình, hung hăng run lập cập.
"Tất cả mau trở về nhà giam của mình đi!" Cảnh ngục bị chọc giận, nổ một súng bắt đầu sơ tán nhà ăn.
Nhiếp Gia thong thả vén cổ tay áo của mình, "Đứng lại. Vừa rồi ai ném chén cháo, lăn ra đây."
Ngữ khí nhẹ nhàng, lại vô cớ khiến người ta sởn tóc gáy.
Nhóm tù phạm an an tĩnh tĩnh đứng sát bên nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
Nhà ăn đương nhiên là máy theo dõi, bất quá nói vậy cũng không ai nguyện ý giúp Nhiếp Gia, chỉ là thứ như nhân tâm, lúc này so với máy theo dõi thì dùng tốt hơn nhiều.
"Ai ném, bằng không tôi coi như tất cả mọi người cùng phạm tội." Nhiếp Gia tiến về phía trước một bước, dẫm lên người Phó Khải khiến hắn phun ra máu, trên mặt đất để lại một dải dấu chân máu.
Lời này chợt nghe như không sao cả, nhưng từ trong miệng Nhiếp Gia nói ra càng khiếm họ cảm thấy sợ hãi.
Lá gan của nhóm tù phạm như muốn nổ tung nhìn dấu chân máu trên mặt đất, không bao lâu có một người đàn ông tầm 30 bị đẩy ra.
"Hắn làm, là hắn!"
Nhiếp Gia hừ ra một âm tiết lười biếng, nhướng mày nói: " Mày muốn chết sao?"
Sắc mặt người đàn ông tái nhợt, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh hiển nhiên cực kỳ khẩn trương, nhưng nhìn ánh mắt Nhiếp Gia bỗng tràn ngập cừu hận, hắn cắn răng vừa khẩn trương vừa sợ hãi, "Tao không sợ chết, bởi vì mày đã giết cả nhà tao, tao sợ nhất chính là đời này không thể tự mình báo thù!"
Nhiếp Gia giơ tay lên, người nọ lập tức sợ tới mức rụt cổ nhắm hai mắt lại, thở cũng không dám thở mạnh.
"Tao đếch cần biết vì sao!" Nhiếp Gia tát một bạt tai khiến hắn lăn cù trên mặt đất, dứt khoát đến làm người trở tay không kịp.
Quai hàm của người đàn ông kia lập tức sưng lên, bụm mặt ngã ngồi trên mặt đất hoảng sợ nhìn Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia nhìn chung quanh, hờ hững nói: "Vô luận các người hận tao ra sao, nếu không thể đánh bại tao, cũng đừng làm phiền tao, nếu không tới một người tao giết một người!"
Lời của cậu len vào lỗ tai vỉa mỗi người, cuối cùng rũ mắt người đàn ông, " Mày cũng vậy, không có lần sau. Nếu muốn báo thù thì nghỉ ngơi đi, lại đến chọc tao, tao sẽ tiễn mày cùng đoàn tụ với gia đình."
Dứt lời trong ánh mắt lo sợ của mọi người xoay người men theo đường cũ trở về nhà tù.
" Tôi muốn đổi giày." Nhiếp Gia đi đến cửa nhà giam của mình, chân trái đè chân phải đá rớt giày, đi chân trần vào, bóng dáng có vẻ cực kỳ bực bội.
Trận ồn ào ban nãy vẫn còn khiến nhóm cảnh ngục sợ hãi, Nhiếp Gia không phát động năng lực đã khó đánh bại, cũng may cậu không có ý đồ khác, trước mắt xem như an phận, nhóm cảnh ngục cũng không dám đi khiêu khích cậu, khóa cửa lại sau đó lấy đôi giày mới cho cậu.
Bởi vì Nhiếp Gia ở