Editor: Gấu Lam
Hai người trầm mặc, thực lực của ốc đảo sớm đã vượt qua dự đoán ban đầu.
Một mình Ninh Lãng tạo thành diệt quốc, đối với Hoa Quốc mà nói là tai họa ngập đầu.
Nhưng mọi thứ chỉ diễn ra trong đêm đó thôi, sau khi ốc đảo tập kích hai nước, Nhiếp Gia ngủ hai ngày rồi, ốc đảo cũng không có động tĩnh kế tiếp. Hơn nữa Ninh Lãng không tiếp tục cự tuyệt sự giao thiệp của chính phủ Hoa Quốc, tuy rằng thái độ có lệ nhưng không giống như trước không thèm để ý.
Nước Mỹ bị đồ sát, nhất định đã mang đến áp lực và khiếp sợ cho Hoa Quốc, nhìn phản ứng của Ninh Lãng, gần 300 tên lửa hạt nhân phóng ra, nhưng Hoa Quốc đến một người gãy xương cũng không có, nói vậy đã giáng một đòn mạnh vào ốc đảo.
Cả hai bên đều sâu không lường được, trước khi chân chính, nói vậy sẽ có một đoạn thử lẫn nhau.
Sau khi ăn xong Thời Kham dắt Nhiếp Gia ra ngoài tản bộ, đường biển khôi phục tường hòa yên lặng hư cũ, bầu trời đêm sáng trong, sóng biển ôn nhu, Nhiếp Gia nắm tay Thời Kham đi trên bờ cát, ở trong gió biển thấp giọng nói chút lời ngọt ngào âu yếm.
Hạ Thanh Đường và Tống Noãn Dương cũng không đi theo, ở xa xa đi phía sau hai người.
Hạ Thanh Đường xách giày của mình, sóng vai đi cùng Tống Noãn Dương, nhìn bóng dáng hai người phái trước cảm thấy thật ê răng, che miệng nói: "Bọn họ trông có vẻ thân nhờ."
Tống Noãn Dương dở khóc dở cười, "Trung giáo, cô không nhìn ra sao, Thời Kham và Nhiếp tiên sinh đang yêu đương đấy?"
Vẻ mặt Hạ Thanh Đường hoảng sợ, "Hồi nào vậy?!"
Tống Noãn Dương nhìn cô bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, hắn biết quan hệ của Nhiếp Gia và Thời Kham là bởi vì ngày trước nhìn thấy trong đầu của Nhiếp Gia, nhưng nhìn vào biểu hiện trước mắt của bọn họ, người có mắt người đều nhìn ra được mà?
"Từ ngày đầu tiên Nhiếp tiên sinh tới, bọn họ đã ăn ở cùng một chỗ rồi. Nhiếp tiên sinh hôn mê hai ngày, Thời Kham một tấc không rời, còn có ánh mắt Thời Kham nhìn Nhiếp tiên sinh, cô không nhìn ra sao?" Tống Noãn Dương nói.
Đằng trước, Thời Kham không biết tự lúc nào lấy ra một cái hộp lớn bằng bàn tay, đưa cho Nhiếp Gia cười tủm tỉm nói: "Quà sinh nhật."
"Hôm nay là sinh nhật em sao?" Nhiếp Gia kinh hỉ nhướng mày lên, kỳ thật cậu đã sớm quên sinh nhật của mình, dù là thế giới giả tưởng hay là thế giới thực.
Thời Kham câu môi cười nói: "Hôm nay không phải, chỉ là muốn đưa quà cho em, coi như tặng trước đi."
Trong lòng Nhiếp Gia chợt ngọt ngào, sờ sờ hộp, nhất thời cảm thấy chưa đánh đã khai.
Thời Kham chỉ vào hộp nói: "Nơi này có cái chốt mở, ấn vào đây."
Nhiếp Gia sờ thấy một cái nút, dùng sức ấn xuống, hộp tạch ra một tiếng giòn vang, từ bên trong lộ ra một con hề đồ chơi khó coi, lắc qua lắc lại về phía Nhiếp. Món đồ chơi này xấu vô cùng, tiếng vang khi mở ra quả thật khiến Nhiếp Gia hoảng sợ.
Thời Kham ở một bên, ánh mắt chờ mong nhìn bà xã của mình, liều mạng vẫy đuôi: "Thích không?"
Phía sau, vẻ mặt Hạ Thanh Đường thảm không nỡ nhìn nói với Tống Noãn Dương: " Cáu chiêu trò này hồi cấp hai tôi đã chơi tới chán rồi...... Cậu chắc chắn hai người bọn họ đang yêu nhau à? Chứ không phải trưởng đang ở khi dễ Nhiếp tiên sinh?"
Tống Noãn Dương cũng không thể nói gì hơn, nghẹn nửa ngày, nói: "Nếu không hai ta đi thôi?"
Lập tức trên bãi biển thượng cũng chỉ còn Nhiếp Gia cùng Thời Kham, Nhiếp Gia ngắt cáu mũi đỏ của con hề, sắc cười cực kỳ ôn nhu, "Thích, anh đưa cáu gì em cũng thích."
Thời Kham bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp, cầm hộp về, ngón tay móc móc trong miệng con hề, moi ra một chiếc nhẫn, thần sắc lúng túng nói: "Sai rồi, đáng lẽ vừa rồi nó nên nhổ nhẫn ra chứ, đó mới là lễ vật." Nói xong cần hộp chứa con hề nhét lại vào trong túi mình.
Nhiếp Gia nhịn không được lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, Thời Kham tựa hồ luôn thích đem nhẫn giấu vào tròn những nơi kì quái chờ chính mình phát hiện. Nhiếp Gia để hắn đeo nhẫn cho mình, lại nhịn không được phành phạch hai cái trên đầu Thời Kham, thật đáng yêu.
Nhiếp Gia không thích giao lưu dư thừa, sau khi cậu tỉnh lại ngiều cao tầng bên chính phủ đến thăm cậu, toàn để Thời Kham đuổi đi. Ngày hôm sau có Tống Noãn Dương năn nỉ ỉ ôi, nói là có vấn đề kỹ thuật không thể giải quyết, một hai bắt Nhiếp Gia đến phòng thí nghiệm của hắn, dù Nhiếp Gia phát giận với hắn cũng vô dụng.
Buổi sáng Thời Kham lái xe đưa Nhiếp Gia đến viện khoa học, hắn thì quay trở về Thanh Hải môn.
Trên đường đến phòng thí nghiệm của Tống Noãn Dương, Nhiếp Gia gặp một thanh niên ăn mặc quân phục lục quân, nhìn quân hàm là một trung giáo, hắn duỗi tay ngăn Nhiếp Gia, sau đó cúi người thật sâu với Nhiếp Gia, thành khẩn nói: "Nhiếp Gia, cảm tạ anh đã cứu toàn bộ Hoa Quốc. Lúc anh vừa đến tôi đã cực lực phản đối anh, cũng vô cùng căm hận anh, thậm chí cả Thời Kham trong lòng tôi cũng mang oán hận. Hiện tại tôi ý thức được rằng anh đã thật sự cải tà quy chính nguyện ý cùng Hoa Quốc cùng nhau kháng địch, tôi thật vui khi có thể trở thành chiến hữu với anh!"
Hắn vươn tay, trong mắt phiếm lệ quang kích động nhìn về phía Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia cười, cũng vươn tay, lại tát bay tay của trung giáo.
Thần sắc lạnh băng nói: "Cải tà quy chính? Cậu không khỏi quá xem trọng lập trường của mình. Tôi không cần mỗi người các cậu chấp thuận tôi, tôi cứu vớt Hoa Quốc lại không phải vì các người, càng không phải vì ngợi khen bố thí của mấy người, bớt làm trò trước mặt tôi."
Tên trung giáo kia giật mình đến ngu người, Nhiếp Gia cũng lười để ý tới hắn, đi thẳng vào phòng thí nghiệm của Tống Noãn Dương.
Tống Noãn Dương ở bên trong mở cửa cho Nhiếp Gia, khi đóng cửa lại mới bất đắc dĩ nói: " Anh đến độ bất cận nhân tình luôn hả? Biết anh là vì Thời Kham, nhưng tốt xấu cũng nên nói lời khách sáo đi."
"Lười nói." Nhiếp Gia tiến vào nhìn thấy Thẩm Tô cũng ở đây, sắc mặt lập tức càng khó coi, cậu