Editor: Gấu Lam
Thời gian Nhiếp Gia ở chung với An Nguyên cũng không nhiều, nhưng tính cách của An Nguyên khiến Nhiếp Gia ấn tượng rất sâu.
Khi cậu rời tổ chức săn giết giả, An Nguyên vẫn là một thiếu niên kiêu ngạo, chuyện gì cũng viết ở trên mặt, luôn là cái đuôi đi theo phía sau Nhiếp Gia. Ngắn ngủn mấy tháng thôi, hắn trơ ra đó đứng phía sau Ninh Lãng, trong đôi mắt đen nhánh không còn ánh sáng, giống như kẻ mưu mô không dễ dàng hiện sơn lộ thủy, không còn bộ dạng như xưa, thậm chí tính trẻ con giữa mày cũng không thấy nữa.
Nhiếp Gia cũng không cố tình đi tìm hiểu sau khi cậu rời săn giết giả mọi người thế nào, nhưng trăm triệu không nghĩ tới sẽ nhìn thấy An Nguyên ở ốc đảo.
"Sao cậu lại ở đây?" Nhiếp Gia hơi hơi cau mày, nhẹ giọng dò hỏi An Nguyên.
An Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng liếc nhìn Nhiếp Gia, ngửa đầu uống cạn chén rượu, " Liên quan đéo gì anh." Hắn cầm ly rượu không tùy tay ném đi, sải bước rời đi, tình cờ gặp Ninh Lãng hờ hững nói một câu: " Tôi ra ngoài hít thở không khí."
Nhiếp Gia không hề gì, cậu cũng không phải rất để ý An Nguyên, thấy hắn cũng không muốn nói chuyện với mình nên không nói thêm nữa.
Ninh Lãng tà tà khí cười rộ lên: " Vẫn còn là đứa nhóc, tuổi trẻ khí thịnh nên hơi thù dai."
Hắn mỉa mai Nhiếp Gia, Nhiếp Gia lại dùng ánh mắt lạnh băng đánh giá Ninh Lãng, nhàn nhạt nói: " Tôi cũng rất thù dai."
Thần sắc Ninh Lãng khẽ biến, Nhiếp Gia nhìn quanh bốn phía, thật sự không thích không khí chung quanh, nghiêng đầu khẽ nói bên tai Thời Kham: " Em đến bên kia thanh tịnh một chút."
Thời Kham trấn an Nhiếp Gia, xoa xoa bên hông cậu, nhìn cậu đi ra hành lang cách đó không xa hóng gió, mặt bất động thanh sắc lá mặt lá trái với Ninh Lãng: "Nguyên lai ở ốc đảo có thành viên săn giết giả."
"Người bị vứt bỏ, ắt phải tìm cho mình một nơi trú ẩn chứ sao." Ninh Lãng cười.
Thời Kham nghe vậy, không dấu vết nhíu mày lại, tổ chức săn giết giả và ốc đảo tuy rằng đều là trại tập trung của phái cá mập, nhưng nguyên bản hai tổ chức này cũng như nước với lửa gặp mặt tất đánh. Bởi vì Nhiếp Gia rời đi, khiến cho này hai tổ chức vốn đối chọi gay gắt lại dung hợp với nhau sao?
Hẳn là không thể nào.
Trên lang cang, hai tay Nhiếp Gia nắm rào chắn, mặt vô biểu tình nhìn biển xa xăm trong bóng đêm, cậu cảm thấy hơi mệt, tưởng tượng đến kế tiếp Thời Kham phải trả giá vô số thời gian và tinh lực cùng Ninh Lãng đàm phán hoà bình, về sau nói không chừng còn phải tiếp tục chuẩn bị để thu phục ốc đảo, Nhiếp Gia bỗng cảm thấy tinh thần mỏi mệt không thôi.
Căn cứ năng lực giả bên ngoài qua một tháng, phần lớn đã quy thuận Hoa Quốc, nhưng đều là do Thời Kham liều mạng thúc đẩy. Hiện tại lại đến ốc đảo...... Vì sao lại muốn xen vào sống chết của đám loạn thần tặc tử này chứ.
Nhiếp Gia thở dài, nhắm mắt lại nhăn mày.
"Nguyên lai người mà anh thích, chính là Thời Kham." Một lạnh thanh âm băng từ phía sau truyền đến.
Nhiếp Gia không cần đoán cũng biết là ai, cậu không để ý tới, mở hai mắt nhìn biển phía trước.
An Nguyên tiến lên, dựa vào rào chắn, quay đầu nhìn sườn mặt Nhiếp Gia, lạnh lùng hừ lạnh nói: " Tôi nghĩ mãi không hiểu, Thời Kham giết vô số đồng bạn của chúng ta, sao anh lại vì hắn mà vứt bỏ chúng tôi chứ?"
Trong thanh âm của hắn ẩn chứa ngọn lửa làm Nhiếp Gia ghé mắt.
"Trước khi tôi rời đi, không giết mọi người, là bởi vì tôi không cảm thấy phương thức sinh tồn và mục tiêu của mọi người là sai, tôi để mọi người sống, là hy vọng mọi người có thể tiếp tục theo đuổi mục tiêu của mình, chứ không phải từ bỏ ý nguyện bản thân, gia nhập ốc đảo." Nhiếp Gia hờ hững nói: "Sớm biết các cậu ở chỗ này tạo phiền toái cho tôi và Thời Kham, tôi đã không cho các cậu sống sót rời khỏi căn cứ."
Mái tóc đỏ của An Nguyên đã cắt hết, một lần nữa mọc ra tóc đen mềm mại, lúc này bị gió thổi, lộ ra lông mày sạch sẽ trời sinh nhu thuận.
Hắn ngơ ngẩn nhìn Nhiếp Gia hồi lâu, bỗng nhiên khống chế không được khom lưng cười to, cười đến nước mắt lăn xuống theo gương mặt.
"Đúng và sai không phải do anh định nghĩa, anh cho rằng anh là ai!" Khi An Nguyên ngồi dậy mang dáng vẻ giận không thể át.
Nhiếp Gia nói: "Tôi có thể quyết định sống chết của các cậu, đương nhiên có thể định nghĩa đúng sai."
An Nguyên ngẩn ra, "Anh...... không hề thay đổi nhỉ? Cường giả có thể định nghĩa quy tắc là anh dạy tôi. Vậy vì sao anh lại muốn vứt bỏ tôi...... Tôi không ngoan sao? Cho tới nay tôi luôn nghe lời anh, anh làm gì quyết định ra sao ta đều theo anh, nơi nguy hiểm cũng đi cùng anh...... Cho tới bây giờ tôi cũng không dám tin, anh lại vì chúng tôi căm hận Thời Kham mà vứt bỏ tôi!"
Năng lực giả trong đại sảnh sôi nổi tò mò duỗi cổ ra hóng hớt động tĩnh ngoài lang cang. Nhiếp Gia là phản đồ phái cá mập, An Nguyên đã từng là thủ hạ trung tâm nhất của cậu, nói vậy so với những người ở đây hắn là người hận không thể giết Nhiếp Gia nhất, hai người gặp mặt, không biết lát nữa có đánh tan tác toà nhà này hay không.
Hắn bỗng nhiên chú ý tới chiếc nhẫn trên tay Nhiếp Gia, vừa rồi hình như trên tay Thời Kham cũng thấy một cái.
Giống nhau như đúc.
" Cậu hận tôi vậy sao?" Nhiếp Gia hơi hơi nhướng mày, hắn biết An Nguyên vô cùng trung tâm đối với nguyên chủ, nhưng cũng không nghĩ tới đứa nhỏ này lại hận thù tới vậy, "Tôi đoán xem, cậu tới ốc đảo là muốn mượn tay Ninh Lãng trả thù tôi?"
"Tôi từng nói qua tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh, nhưng nếu bây giờ anh thay đổi chủ ý, trở lại bên người tôi, tôi có thể tha cho anh một lần." An Nguyên mặt vô biểu tình nói: "Chỉ cần anh rời Hoa Quốc gia nhập ốc đảo, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ. Đương nhiên anh phải có thành ý, tự anh đi giết Thời Kham."
" Tôi không muốn nghe cái tên Thời Kham từ trong miệng cậu." Biểu tình Nhiếp Gia dần dân âm trầm.