Editor: Gấu Lam
Chỉ cần là người thường, đều phải chết.
Hạ Thanh Đường khiếp sợ, thất thần nhìn Nhiếp Gia lạnh băng vô tình trên đài diễn thuyết, bên tai là tiếng kêu kinh hoảng tuyệt vọng của đám người thường.
Cô nhìn đầu ngón tay Nhiếp Gia vừa nhấc, đao đi săn dính máu trên mặt đất giống như được trao sinh mệnh đâm về phía trước, chuẩn xác tước đoạt tính mệnh, nó xuyên qua đám người, mỗi nơi nó đi qua lập tức có máu. Không đến một phút, toàn bộ quảng trường trừ bỏ Thẩm Tô và Hạ Thanh Đường cùng một vài năng lực giả khác, không còn tiếng hít thở nào khác.
Quảng trường lớn như vậy, một khung cảnh máu chảy đầm đìa.
"Nhiếp Gia......" Trên mặt Hạ Thanh Đường không còn chút máu, máu dâng lên mu bàn chân, càng dâng càng cao.
Nhiếp Gia bước lên xác người, thanh âm lạnh băng tiều tụy nhưng giữa mày vẫn ngập tràn sát khí, lời nói hung ác truyền khắp cả nước: "Lúc trước tôi vì Thời Kham mới ra tay cứu cái mạng ti tiện không có miếng giá trụ nào của mấy người, sớm biết như thế, tôi nên để những quả pháo hạt nhân đó của ốc đảo san bằng quốc gia này thành bình địa! Thời Kham trăm cay ngàn đắng bảo vệ hoà bình, nếu các người đã không quý trọng vậy thì chết hết đi. Cuộc chiến kế tiếp tôi sẽ không đụng tới năng lực giả, nhưng nếu có năng lực giả nào không biết tốt xấu, vì những người đó mà chống lại tôi, tôi sẽ giết hết!"
"Nhiếp Gia, nếu trưởng phòng còn sống, tuyệt đối không muốn nhìn thấy anh biến thành như bây giờ!" Hạ Thanh Đường hô.
" Anh ấy còn sống sao?" Tròng mắt Nhiếp Gia sắc bén chiếu thẳng Hạ Thanh Đường.
" Tôi biết trưởng phòng chết đối với anh mà nói là vô tận thống khổ, nhưng tôi cũng vậy! Chị của tôi cũng hy sinh, so với bất kì ai thì tôi là người có thể lý giải cảm thụ của anh." Trong mắt Hạ Thanh Đường đều là nước mắt, cô đứng trong vũng máu nhìn Nhiếp Gia, bi thương nói: "Hiện tại Kiều Uyên đã chết, những phần tử cuồng quấy ở quảng trường cũng bị anh giết, dừng ở đây đi, đừng hại đến những người vô tội."
Nhiếp Gia trầm mặc một hồi, nhàn nhạt nói: " Tôi biết, tôi vẫn luôn biết Thời Kham không thích tôi như vậy, nhưng tôi đã sớm trở thành thế này rồi."
Hạ Thanh Đường có chút không rõ nguyên do, nhưng vẫn muốn tận lực ổn định Nhiếp Gia, cô còn muốn nói cái gì nữa, lại thấy Nhiếp Gia nhẹ nhàng nâng tay, ngăn cô lại: "Trung giáo, cô là bộ hạ của Thời Kham nên tôi sẽ không thương tổn cô, cho nên sau này tốt nhất cô đừng suất lĩnh bộ đội tới đối phó tôi."
Nói xong câu đó Nhiếp Gia bỗng chốc biến mất, Hạ Thanh Đường và Thẩm Tô nhìn nhau, thấy khủng hoảng trong mắt của họ. Bọn họ là bạn bè Nhiếp Gia, trừ bỏ Thời Kham bọn họ chính là người hiểu Nhiếp Gia nhất, Nhiếp Gia thực lực cường hãn cỡ nào bọn họ cũng hiểu, nếu cậu thật sự có ý đồ tập kích toàn nhân loại, Thời trưởng không còn, ai có thể ngăn cậu chứ?
Sau khi Nhiếp Gia biến mất ở Thanh Hải môn cũng không lập tức tập kích địa phương tiếp theo, mà đột nhiên mất hút. Nhưng hành động ở quảng trường của cậu đã khiến cho cả nước khủng hoảng —— hoặc là nói, người thường cả nước khủng hoảng.
Đối với quân đội mà nói cũng là một thảm hoạ, Hạ Thanh Đường sốt ruột cứu người, cũng không nghe Nhiếp Gia cảnh cáo mà đứng ngoài cuộc, lập tức cùng quan quân cao cấp may mắn còn sống suốt đêm mở họp, thương lượng đối sách.
"Chúng ta căn bản không có biện pháp ngăn cản Nhiếp Gia." Một quan quân kiêm năng lực giả cao giai vẻ mặt mỏi mệt nói.
Lời hắn nói nhanh chóng khiến cho những người khác nghi ngờ: " Anh có ý gì? Anh muốn đứng ngoài cuộc sao? Muốn ở Đông Hải ngạn nhìn Nhiếp Gia tàn sát tứ phương phải không!"
"Bằng không thì sao? Vũ khí của nhân loại chẳng là gì với cậu ta, muốn ngăn cản Nhiếp Gia chỉ càng khiến năng lực giả người trước ngã xuống, người sau tiến lên đi chịu chết, dựa vào cái gì! Người thường là người, năng lực giả chúng ta không phải người sao!"
"Chiến tranh không phải thành lập trên sự hy sinh sao? Bảo hộ kẻ yếu, là chức trách của kẻ mạnh!"
" Tôi không gánh nổi chức trách này, trận này tôi không đánh, tôi sợ chết, tôi còn phải phụ trách tánh mạng mấy vạn năng lực giả dưới trướng, cho nên tôi lựa chọn rời đi." Người nọ đứng lên, tháo quân hàm trên vai ném lên bàn, thật sự rời đi.
"Chung Hành! Chung Hành!" Một thiếu tướng thấy hắn kêu không trở lại, tức muốn hộc máu đá ngã cái ghế, miệng vỡ: " Đồ nhát gan! Đjt, lúc trước nếu không phải Thời Kham mang Nhiếp Gia về, giờ sẽ không có chuyện này!"
Tống Noãn Dương nguyên bản đang trầm tư, nghe thấy lời này, ánh mắt bất thiện ngẩng đầu nhìn lại, " Ông còn có mặt mũi nói? Các vị đang ngồi ở đây, lúc trước không ít lần cùng Kiều Uyên giở trò, muốn mượn sự phẫn nộ của dân chúng kéo tổng thống Hạ Điềm xuống đài, tổng thống và Thời trưởng rốt cuộc là ai làm hại bây giờ vẫn chưa biết, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Nhiếp Gia giết Kiều Uyên đầu tiên, một đám các người cũng đừng hòng chạy. Nói đến cùng Nhiếp Gia muốn giết nhiều người như vậy, đơn giản là bởi vì không biết đến tột cùng ai mới là đầu sỏ gây tội, vậy thà oan uổng chứ không tha ai. Không bằng ông đi ra ngoài nói với Nhiếp Gia là ông làm, ông chết ròi, nói không chừng Nhiếp Gia sẽ không tiếp tục lạm sát người vô tội nữa."
Thiếu tướng kia bị một thượng úy chỉ vào cái mũi trào phúng một hồi, giận đến đau tin, nhưng Thẩm Tô ngồi ở bên cạnh Tống Noãn Dương, Thẩm Tô chính là chiến lực mạnh nhất trong tương lai có thể chống lại Nhiếp Gia, hiện tại không có ai dám đắc tội hắn, quan hệ giữa hắn và Tống Noãn Dương mọi người đều biết, lúc này thiếu tướng kia chỉ có thể nuốt cục tức này.
" Tôi không hề dính líu gì đến cáu chết của Thời Kham, cậu đừng nói bậy."Khí thế của Thiếu tướng bị diệt, thông minh trở về chỗ ngồi.
"Thượng úy Tống, cậu có thể khống chế Nhiếp Gia không? Hoặc là, sửa lại ký ức của cậu ta với Thời trưởng?" Có người hỏi.
Tống Noãn Dương không vui liếc nhìn đối phương một cái, đứng lên nói: " Nhờ các vị,