Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Con riêng hào môn, kính mắt play(2)


trước sau

Editor: Gấu Lam

"Tối rồi các người ồn ào cái gì?" Một giọng nữ giận dữ bỗng nhiên từ trên truyền xuống.

Nhiếp Gia giương mắt vừa nhìn, con ngươi không nhịn được kinh ngạc khuếch trương một chút. Bên cạnh cầu thang lầu hai là một vị phụ nhân khí chất cao quý thần sắc lại tràn ngập tức giận, chính là mẹ Yến TôAn Na. Nhiếp Gia kinh ngạc với tướng mạo của An Na, cùng người mẹ sớm qua đời trong ký ức của cậu rất giống.

"Không có gì đâu dì, con chỉ là hỏi Yến Tô tình huống ông nội của con." Mạnh Khiêm thu liễm khí thế nguyên bản giống như con nhím kia, đứng ở bên người Giang Dương, ngoan ngoãn như con chim cút.

"Hỏi cái gì? Tình huống của ông nội cậu quốc nội không có một bệnh viện nào nguyện ý thu, huống hồ bác sĩ cùng người bệnh có tư oán vốn là không thể tiến hành giải phẫu, là cậu bắt Giang Dương xin Tô Tô mổ chính cho ông nội cậu, hiện tại sau phẫu thuật rồi còn không qua đây cảm ơn cho tốt! Giang Dương, Mạnh Khiêm không hiểu chuyện không nói, con bây giờ là gia chủ Giang gia, có phải là muốn qua cầu rút ván để bên ngoài cười Giang gia?" Lông mày An Na nhíu chung một chỗ, không vui nhìn con riêng.

Mạnh Khiêm hơi cắn chặc răng, trong ngôn từ An Na ám chỉ cậu ta hèn hạ làm sao có khả năng nghe không hiểu.

"Dì An, dì đừng nóng giận, con và Mạnh Khiêm chỉ là lo lắng thân thể của ông, không ý tứ gì khác." Giang Dương đối với mẹ kế An Na này coi như tôn kính, không chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn, vẫn nguyện ý coi bà là trưởng bối kính trọng.

"Lo lắng thân thể của ông cậu thì đi bệnh viện hầu hạ, chạy đến tìm Tô Tô làm gì?" Ánh mắt An Na ngầm có ý nhắc nhở mà nhìn Mạnh Khiêm liếc mắt một cái, quay người đi, "Tô Tô, cùng mẹ đến thư phòng."

Dĩ vãng An Na không thế nào cùng con riêng giao lưu, dù sao lúc bà gả vào Giang Dương cũng đã sáu tuổi đã có nhận thức, huống hồ hắn còn là trưởng tử hào môn mẹ kế như bà cũng không tư cách đi quản, trong ngày thường đều là khách khí nước giếng không phạm nước sông, ngày hôm nay An Na lại thể hiển ra một lồng ngực hỏa khí.

Giang Dương lý giải thành An Na đây là vì con trai chính mình bất bình dùm, dù sao thái độ vừa nãy của hắn và Mạnh Khiêm cũng không tính là tốt, liền không lưu ý.

Nhiếp Gia bởi vì bộ dạng An Na cực kỳ giống mẹ mình mà cảm thấy một chút kì quái, cậu đem hành lý trong tay giao cho quản gia liền đi thư phòng, gõ cửa, bên trong lập tức truyền đến âm thanh phát run của An Na, "Vào đi, cài cửa lại."

Nhiếp Gia đi vào, nhìn thấy An Na đứng ở bên cửa sổ hai tay bắt chéo nhau, trầm mặc mà tức giận nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.

"Mẹ?" Tiếng nói của Nhiếp Gia mang theo một tia khàn khàn, bóng lưng nhìn An Na trong tâm tất cả đều chủ còn tình cảm mãnh liệt, phảng phất ký ức về mẹ nơi sâu nhất sống lại.

An Na xoay người, lúc này cả người đều đang nhẹ nhàng run rẩy rẩy trong mắt bao hàm một tầng tức giận, thần sắc bà âm trầm nói: "Tô Tô, mẹ phát hiện chú Giang của con xuất quỹ(?)."

(?):Ngoại tình

Nguyên bản An Na cũng là bởi vì cha Yến Tô Yến Du quá trớn mà thương tổn thấu tâm, sau này gả cho Giang Triệu Lân còn tưởng rằng rốt cục tìm được nơi đoàn tụ, không nghĩ tới dắt tay qua hơn hai mươi năm, bà lại một lần nữa bị chồng phản bội.

Nhiếp Gia trước đó đã biết chuyện này, đi tới dìu bà đến bên cạnh bàn ngồi xuống, "Mẹ chỉ biết là ông ta quá trớn? Con riêng của Giang Triệu Lân hiện tại cũng đã lên trung học."

"Cái gì?!" An Na lập tức trợn tròn cặp mắt, bà căn bản không hoài nghi lời của con, tức giận đến cả người phát run, "Con riêng đã lên trung học... Giang Triệu Lân, ông thật là xứng đáng với tôi!"

"Việc ông ta có con riêng chuyện này không chỉ có mẹ không biết, ngay cả Giang Dương cũng không biết." Nhiếp Gia nói: "Cho nên mẹ yên tâm, Giang Triệu Lân không thể đem người phụ nữ kia cùng con riêng vào cửa đâu."

An Na tỉ mỉ cắt sửa quá móng tay sâu hoắm khoét vào trong lòng bàn tay, "Mẹ không để ý ông ta đem người nhận về có ảnh hưởng lợi ích của mẹ không, mẹ là tức không nhịn nổi, Tô Tô, con biết mẹ hiện tại có bao nhiêu đau lòng chứ! Giang Triệu Lân ông ta dựa vào An Na mẹ đây mới có ngày hôm nay, dựa vào cái gì đi nuôi vợ bé!"

"Mẹ, mẹ muốn ly hôn sau đó sống cùng con không, con mang mẹ du lịch vòng quanh thế giới nhé." Nhiếp Gia vuốt ve tấm lưng của An Na làm cho bà nguôi giận, "Hay mẹ sẽ không nỡ đi?"

"Mẹ có cái gì không nỡ? Mẹ chính là không cam lòng!" An Na lôi kéo tay con trai, tâm tình cuối cùng cũng coi như ổn định chút, "Con lúc còn nhỏ, Giang Triệu Lân thiếu chút nữa đem Giang thị phá sản, không có phân đồ cưới kia của mẹ Giang thị có thể có ngày hôm nay? Lão già này không chỉ không biết cảm ơn, còn bám mẹ nuôi vợ bé, bây giờ kêu mẹ ly hôn đem hết thảy đều chắp tay tặng người ta? Không được, mẹ cho dù chết cũng phải cố sống!"

Nhiếp Gia phát hiện An Na phẫn nộ lớn hơn thương tâm, cùng chính mình trao đổi hai câu, phần thương tâm này cũng mất, chỉ còn dư lại một khoang tức giận bị phản bội bị phụ lòng.

"Mẹ, đừng tức giận hại thân, con giúp mẹ dẹp cơn giận này. Trong tay mẹ cầm 3% cổ phần Giang thị đúng không? Bán, Giang thị hiện tại ôm đồm công trình cáp điện dưới Thái Bình Dương cổ phần có thể đáng giá lắm. Sau đó mẹ muốn rời đi hay theo an bài của con đi ra du ngoạn, hoặc mẹ muốn diễn ủy khuất oan ức tiếp tục ở đây thì ở, con bảo đảm với mẹ Giang Triệu Lân trụ không được bao lâu liền quỳ xuống nhận sai với mẹ." Nhiếp Gia nói.

An Na bị cậu chọc một lần nữa lộ ra ý cười, tâm lý thư thái chút, cứ việc chồng bà phản bội bà, nhưng bà còn có con trai. An Na quan tâm nói: "Con muốn dùng tiền mẹ nơi này có, bán cổ phần có người mua. Con đừng nhất thời kích động làm gì để rơi vào miệng lưỡi người ta, ông nội Mạnh Khiêm bây giờ còn chưa tỉnh, từ trên xuống dưới đều nhìn chằm chằm vào con."

Nhiếp Gia động viên bà nói: "Con không thiếu tiền, con là để mẹ thừa dịp hiện tại có giá mà bán, không qua bao lâu lại thành giấy lộn."

An Na cau mày xem xét cậu một hồi, Yến Tô mười sáu tuổi bị đưa ra nước ngoài, hai năm trước mới về nước, An Na bỏ lỡ toàn bộ quá trình từ thiếu niên đến thanh niên của cậu thâm tâm vẫn luôn áy náy cực kì, bây giờ lại để cho Giang Triệu Lân tổn thương cũng không để ý cổ phần gì, bà hận không thể cùng Giang gia không có chút quan hệ nào.

"Con chỉ cần đừng làm trái pháp luật, mẹ đều ủng hộ con." Nụ cười của con trái khiến An Na đang phẫn nộ từ từ lắng xuống.

"Mẹ yên tâm đi." Nhiếp Gia cười cười.

Nhiếp Gia cùng

An Na nói tỉ mỉ một hồi trở về gian phòng của mình.

Sáng ngày thứ hai cậu liền đem bức ảnh người phụ nữ cùng con riêng của Giang Triệu Lân nuôi đặt ở trước mặt An Na, con riêng gọi Giang Văn Bác bây giờ đã lớp 11, lớn lên rất giống Giang Triệu Lân.

Vợ bé của Giang Triệu Lân nuôi cũng hơn mười năm, vậy mà bà đến bây giờ mới biết, An Na không khỏi cảm thấy buồn nôn. Bà phẫn nộ vì Giang Triệu Lân phản bội, thời khắc này trong tâm tình cảm vợ chồng với Giang Triệu Lân hơn hai mươi năm nhất thời một phân cũng không còn, xoay mặt liền đáp lời con trai đem cổ phần trong tay cùng tài sản khác đều bán, chỉ cần cùng Giang Triệu Lân ly hôn liền xách giỏ rời đi.

Ba ngày sau Giang trạch rực rỡ lộng lẫy ánh đèn, ngoài cửa đầy các con xe hào hoa, người xã hội thượng lưu có mặt mũi ở Nguyệt thành đều tới, bởi vì hôm nay là gia chủ trẻ tuổi của Giang gia Giang Dương cùng Mạnh Khiêm đính hôn.

Nhiếp Gia co rúc ở trên giường mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện xuyên thấu khe cửa truyền vào, bên ngoài nhất định thập phần náo nhiệt. Râm tình Nhiếp Gia không tốt, thần sắc không khỏe mà nằm nghiêng, toàn thân đều là mồ hôi lạnh. Nguyên chủ Yến Tô có bệnh đau dạ dày, lúc này Nhiếp Gia đang dùng nắm đấm để dạ dày nhẫn nại cỗ đau đớn này.

Dưới lầu, hiện trường tiệc rượu náo nhiệt xa hoa, Mạnh Khiêm bưng ly rượu được Giang Dương mang theo chính thức giới thiệu cậu ta tiến vào xã hội thượng lưu trong Nguyệt thành. Lúc này tâm tình Mạnh Khiêm có một chút sung sướng cùng căng thẳng, dù sao vòng tròn này trước đây tới cái vách cậu cũng không sờ tới, bây giờ lại có thể bước lên đó trước đây đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

"Chúc mừng em nha em họ, sau này anh phải đổi giọng gọi em dâu rồi." Anh họ Giang Dương Giang Hách thăm hỏi xong Giang Dương, quay qua trêu chọc Mạnh Khiêm nở nụ cười.

Mạnh Khiêm nở nụ cười ngượng ngùng, không khỏi ngẩng đầu nhìn Giang Dương, mắt lộ ra thâm tình, tất cả những thứ này đều là người yêu bên cạnh mang đến cho mình.

Giang Dương một tay ôm lấy eo Mạnh Khiêm, nhận ra được ánh mắt của cậu không nhịn được động tình, đem Giang Hách cười hì hì đánh đuổi liền dẫn người đi tới góc, vành tai và tóc mai chạm vào nhau lên.

Bọn họ vừa đi, bên trong vòng mấy người danh viện quen biết liền tập hợp cùng một chỗ nói chuyện phiếm.

Thiên kim Lý gia gả ra ngoài thấp giọng dò hỏi: "Tôi làm sao nghe nói ông Mạnh Khiêm còn nằm ở bệnh viện không tỉnh đây, lão nhân gia còn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm cứ như vậy vô cùng phấn khởi đính hôn, không có chút ý dời ngày, Giang Dương cũng thật là yêu thích tiểu hoạ sĩ này."

Cố gia tiểu thư cười nói: "Giang gia đã sớm đem thiệp mời phát đến trong tay Hoắc Thanh, đổi thành ngài, ngài dám đi theo Hoắc Thanh nói 'Ôi Hoắc tiên sinh thật không tiện để chúng ta thay đổi cuộc sống, thỉnh cậu lần sau trở lại' sao? Hoắc Thanh có thể tranh thủ lại đây không biết đã cho Giang gia mặt mũi bao nhiêu đâu."

Mấy nữ hài tử cười thành một đoàn, chỉ có thiên kim Lý gia vẫn luôn không ở quốc nội không rõ tình trạng gần đây kinh ngạc nói: "Hoắc Thanh?! Người ta là hào môn là kinh thành, Giang Dương có tài cán gì có thể mời Hoắc tiên sinh tới!"

"Cô ở nước ngoài lâu quá không biết, quãng thời gian trước Giang Dương bao thầu công trình cáp điện Thái bình dương, cô tưởng Giang gia từ đâu có năng lực này chứ? Chính là Hoắc tiên sinh đầu tư, nếu không Giang Dương đã sớm bị con riêng bác sĩ kia trói chặt chết rồi, ai biết Giang Dương là thế nào leo lên Hoắc tiên sinh đây."

Cố gia tiểu thư cảm khái nói: "Nếu không phải mới nãy nhìn thấy Hoắc tiên sinh tiến vào, tôi cũng không thể tin được."

Trưởng nữ Khương gia thấp giọng cười nói: "Các cô đây cũng không biết, quãng thời gian trước Giang Dương không phải dùng ba triệu đập một bộ họa cho Mạnh Khiêm sao, biết đưa cho người nào không?"

Cố gia tiểu thư nói: "Đưa cho Hoắc tiên sinh? Không thể đi... Một bộ tranh ba triệu có thể để Hoắc tiên sinh đầu tư Giang gia mười mấy trăm triệu? Vậy tôi hối hận muốn chết, trong phòng tôi còn mang theo bức tranh mười triệu đây, sớm biết tôi cũng đưa cho Hoắc tiên sinh rồi."

Trưởng nữ Khương gia thần thần bí bí nhìn chung quanh một vòng, cảm thấy không ai chú ý tới các cô mới nhỏ giọng nói: "Là đưa cho em gái Hoắc Vân của Hoắc tiên sinh, Giang Dương đem tranh Mạnh Khiêm đưa cho Hoắc Vân làm quà sinh nhật, không nghĩ tới Hoắc Vân đặc biệt yêu thích bức hoạ kia, em gái cao hứng Hoắc tiên sinh cũng cao hứng lôi theo Giang Dương luôn. Giang Dương đây chính là làm vui lòng người khác cấp bậc sách giáo khoa, phải học hỏi thôi."

Lý gia thiên kim mím môi ưu nhã cười cười: "Thật ước ao như Hoắc Vân, tôi làm sao không có người anh trai như thế chứ."

Cố gia tiểu thư lại trầm mặc lại, không bao lâu bỗng nhiên nói một câu: "Tôi cảm thấy Mạnh Khiêm vẽ cũng không đẹp gì. Tôi xem qua tranh của Mạnh Khiêm rồi, chỉ có vậy, đừng nói ba triệu, 3 vạn cũng đã cao rồi. Hoắc Vân trước đây cũng coi như đại hoạ sĩ tên tuổi vang dội trong giới người mới, cô thật sự yêu thích tranh Mạnh Khiêm sao?"

Các nữ hài tử liếc mắt nhìn nhau, Khương gia trưởng nữ nói: "Kỳ thực tôi cũng cảm thấy Mạnh Khiêm vẽ không ra gì, Giang Dương lần này tốn đến ba triệu, rất đỉnh."

Lý gia thiên kim không biết tình trạng trong nước gần đây, phân tích không được, liền thuận miệng nói rằng: "Nói không chắc là Giang Dương hỗ trợ xào ra thôi? Hắn còn có năng lực khiến Mạnh Khiêm cùng Tần Diệc Nhiên ly hôn, hỗ trợ xào một chút tác phẩm hội họa của người yêu có cái gì khó... Ai, tôi không quá nhớ nỗi bộ dáng Tần Diệc Nhiên, phía trước là cô ấy sao?"

Mấy người thuận tầm mắt của Lý gia thiên kim bỗng nhiên sửng sốt, chỉ thấy một nữ nhân dung mạo mỹ lệ nhìn có chút tiều tụy đang thẳng tắp hướng bên Giang Dương đi đến, trong tay siết một con dao xếp, trong mắt tất cả đều là oán hận nhìn chằm chằm Giang Dương cùng Mạnh Khiêm lén lút thân thiết, cô muốn làm gì đều rõ ràng.

Các nữ hài tử nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, đang muốn gọi bảo an lại chậm một bước,

Tần Diệc Nhiên đột nhiên giơ lên dao xếp thương tâm gần chết mà hô to: "Giang Dương! Tôi giết anh!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện