Editor: Gấu Lam
"Tối rồi các người ồn ào cái gì?" Một giọng nữ giận dữ bỗng nhiên từ trên truyền xuống.
Nhiếp Gia giương mắt vừa nhìn, con ngươi không nhịn được kinh ngạc khuếch trương một chút. Bên cạnh cầu thang lầu hai là một vị phụ nhân khí chất cao quý thần sắc lại tràn ngập tức giận, chính là mẹ Yến TôAn Na. Nhiếp Gia kinh ngạc với tướng mạo của An Na, cùng người mẹ sớm qua đời trong ký ức của cậu rất giống.
"Không có gì đâu dì, con chỉ là hỏi Yến Tô tình huống ông nội của con." Mạnh Khiêm thu liễm khí thế nguyên bản giống như con nhím kia, đứng ở bên người Giang Dương, ngoan ngoãn như con chim cút.
"Hỏi cái gì? Tình huống của ông nội cậu quốc nội không có một bệnh viện nào nguyện ý thu, huống hồ bác sĩ cùng người bệnh có tư oán vốn là không thể tiến hành giải phẫu, là cậu bắt Giang Dương xin Tô Tô mổ chính cho ông nội cậu, hiện tại sau phẫu thuật rồi còn không qua đây cảm ơn cho tốt! Giang Dương, Mạnh Khiêm không hiểu chuyện không nói, con bây giờ là gia chủ Giang gia, có phải là muốn qua cầu rút ván để bên ngoài cười Giang gia?" Lông mày An Na nhíu chung một chỗ, không vui nhìn con riêng.
Mạnh Khiêm hơi cắn chặc răng, trong ngôn từ An Na ám chỉ cậu ta hèn hạ làm sao có khả năng nghe không hiểu.
"Dì An, dì đừng nóng giận, con và Mạnh Khiêm chỉ là lo lắng thân thể của ông, không ý tứ gì khác." Giang Dương đối với mẹ kế An Na này coi như tôn kính, không chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn, vẫn nguyện ý coi bà là trưởng bối kính trọng.
"Lo lắng thân thể của ông cậu thì đi bệnh viện hầu hạ, chạy đến tìm Tô Tô làm gì?" Ánh mắt An Na ngầm có ý nhắc nhở mà nhìn Mạnh Khiêm liếc mắt một cái, quay người đi, "Tô Tô, cùng mẹ đến thư phòng."
Dĩ vãng An Na không thế nào cùng con riêng giao lưu, dù sao lúc bà gả vào Giang Dương cũng đã sáu tuổi đã có nhận thức, huống hồ hắn còn là trưởng tử hào môn mẹ kế như bà cũng không tư cách đi quản, trong ngày thường đều là khách khí nước giếng không phạm nước sông, ngày hôm nay An Na lại thể hiển ra một lồng ngực hỏa khí.
Giang Dương lý giải thành An Na đây là vì con trai chính mình bất bình dùm, dù sao thái độ vừa nãy của hắn và Mạnh Khiêm cũng không tính là tốt, liền không lưu ý.
Nhiếp Gia bởi vì bộ dạng An Na cực kỳ giống mẹ mình mà cảm thấy một chút kì quái, cậu đem hành lý trong tay giao cho quản gia liền đi thư phòng, gõ cửa, bên trong lập tức truyền đến âm thanh phát run của An Na, "Vào đi, cài cửa lại."
Nhiếp Gia đi vào, nhìn thấy An Na đứng ở bên cửa sổ hai tay bắt chéo nhau, trầm mặc mà tức giận nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
"Mẹ?" Tiếng nói của Nhiếp Gia mang theo một tia khàn khàn, bóng lưng nhìn An Na trong tâm tất cả đều chủ còn tình cảm mãnh liệt, phảng phất ký ức về mẹ nơi sâu nhất sống lại.
An Na xoay người, lúc này cả người đều đang nhẹ nhàng run rẩy rẩy trong mắt bao hàm một tầng tức giận, thần sắc bà âm trầm nói: "Tô Tô, mẹ phát hiện chú Giang của con xuất quỹ(?)."
(?):Ngoại tình
Nguyên bản An Na cũng là bởi vì cha Yến Tô Yến Du quá trớn mà thương tổn thấu tâm, sau này gả cho Giang Triệu Lân còn tưởng rằng rốt cục tìm được nơi đoàn tụ, không nghĩ tới dắt tay qua hơn hai mươi năm, bà lại một lần nữa bị chồng phản bội.
Nhiếp Gia trước đó đã biết chuyện này, đi tới dìu bà đến bên cạnh bàn ngồi xuống, "Mẹ chỉ biết là ông ta quá trớn? Con riêng của Giang Triệu Lân hiện tại cũng đã lên trung học."
"Cái gì?!" An Na lập tức trợn tròn cặp mắt, bà căn bản không hoài nghi lời của con, tức giận đến cả người phát run, "Con riêng đã lên trung học... Giang Triệu Lân, ông thật là xứng đáng với tôi!"
"Việc ông ta có con riêng chuyện này không chỉ có mẹ không biết, ngay cả Giang Dương cũng không biết." Nhiếp Gia nói: "Cho nên mẹ yên tâm, Giang Triệu Lân không thể đem người phụ nữ kia cùng con riêng vào cửa đâu."
An Na tỉ mỉ cắt sửa quá móng tay sâu hoắm khoét vào trong lòng bàn tay, "Mẹ không để ý ông ta đem người nhận về có ảnh hưởng lợi ích của mẹ không, mẹ là tức không nhịn nổi, Tô Tô, con biết mẹ hiện tại có bao nhiêu đau lòng chứ! Giang Triệu Lân ông ta dựa vào An Na mẹ đây mới có ngày hôm nay, dựa vào cái gì đi nuôi vợ bé!"
"Mẹ, mẹ muốn ly hôn sau đó sống cùng con không, con mang mẹ du lịch vòng quanh thế giới nhé." Nhiếp Gia vuốt ve tấm lưng của An Na làm cho bà nguôi giận, "Hay mẹ sẽ không nỡ đi?"
"Mẹ có cái gì không nỡ? Mẹ chính là không cam lòng!" An Na lôi kéo tay con trai, tâm tình cuối cùng cũng coi như ổn định chút, "Con lúc còn nhỏ, Giang Triệu Lân thiếu chút nữa đem Giang thị phá sản, không có phân đồ cưới kia của mẹ Giang thị có thể có ngày hôm nay? Lão già này không chỉ không biết cảm ơn, còn bám mẹ nuôi vợ bé, bây giờ kêu mẹ ly hôn đem hết thảy đều chắp tay tặng người ta? Không được, mẹ cho dù chết cũng phải cố sống!"
Nhiếp Gia phát hiện An Na phẫn nộ lớn hơn thương tâm, cùng chính mình trao đổi hai câu, phần thương tâm này cũng mất, chỉ còn dư lại một khoang tức giận bị phản bội bị phụ lòng.
"Mẹ, đừng tức giận hại thân, con giúp mẹ dẹp cơn giận này. Trong tay mẹ cầm 3% cổ phần Giang thị đúng không? Bán, Giang thị hiện tại ôm đồm công trình cáp điện dưới Thái Bình Dương cổ phần có thể đáng giá lắm. Sau đó mẹ muốn rời đi hay theo an bài của con đi ra du ngoạn, hoặc mẹ muốn diễn ủy khuất oan ức tiếp tục ở đây thì ở, con bảo đảm với mẹ Giang Triệu Lân trụ không được bao lâu liền quỳ xuống nhận sai với mẹ." Nhiếp Gia nói.
An Na bị cậu chọc một lần nữa lộ ra ý cười, tâm lý thư thái chút, cứ việc chồng bà phản bội bà, nhưng bà còn có con trai. An Na quan tâm nói: "Con muốn dùng tiền mẹ nơi này có, bán cổ phần có người mua. Con đừng nhất thời kích động làm gì để rơi vào miệng lưỡi người ta, ông nội Mạnh Khiêm bây giờ còn chưa tỉnh, từ trên xuống dưới đều nhìn chằm chằm vào con."
Nhiếp Gia động viên bà nói: "Con không thiếu tiền, con là để mẹ thừa dịp hiện tại có giá mà bán, không qua bao lâu lại thành giấy lộn."
An Na cau mày xem xét cậu một hồi, Yến Tô mười sáu tuổi bị đưa ra nước ngoài, hai năm trước mới về nước, An Na bỏ lỡ toàn bộ quá trình từ thiếu niên đến thanh niên của cậu thâm tâm vẫn luôn áy náy cực kì, bây giờ lại để cho Giang Triệu Lân tổn thương cũng không để ý cổ phần gì, bà hận không thể cùng Giang gia không có chút quan hệ nào.
"Con chỉ cần đừng làm trái pháp luật, mẹ đều ủng hộ con." Nụ cười của con trái khiến An Na đang phẫn nộ từ từ lắng xuống.
"Mẹ yên tâm đi." Nhiếp Gia cười cười.
Nhiếp Gia cùng