Editor: Gấu Lam
Giang Dương không biết có phải bị buộc nóng nảy không, thế nhưng có lá gan tìm đến chỗ này của Hoắc Thanh, Nhiếp Gia hơi ngoài ý muốn. Hoắc Vân đã ở Weibo điểm danh phê bình Mạnh Khiêm, rõ ràng Hoắc gia sẽ không duỗi tay trợ giúp cho Giang gia cái gì, Giang Dương tới tìm Hoắc Thanh, chẳng lẽ còn hy vọng xa vời Hoắc Thanh có thể đem tài chính rút về lại cho hắn một lần nữa sao?
Nhiếp Gia mang một thân mồ hôi trở về Giang Dương đã tới rồi, đang chờ ở đại sảnh.
Kỳ thật Hoắc Thanh hiện tại không ở nhà, Diệp Tiểu Quyết hôm nay buổi sáng cáu kỉnh, Hoắc Thanh tự mình đưa bé đi trường học, mới rời cửa không lâu. Giang Dương hiển nhiên là ôm mong đợi cùng dũng khí cực lớn mà tới, quản gia nói Hoắc Thanh không ở, hắn cũng không đi mà ở lại chờ.
"Yến Tô?" Khi nghe được tiếng bước chân Giang Dương quay đầu lại, thấy người một cái hắn cơ hồ hoài nghi mình có hoa mắt không. Giang Dương kinh ngạc mà nhìn Nhiếp Gia, cảm giác tràn ngập nguy cơ nhướng lông mày: "Cậu như thế nào ở đây?"
"Yến tiên sinh, ngài trở về." Quản gia tất cung tất kính chuẩn bị một cái khăn lông sạch sẽ cho cậu, "Bữa sáng còn phải chờ một lát."
"Không có gì, tôi trước đi lên tắm rửa một cái." Nhiếp Gia lau mồ hôi, ánh mắt hờ hững mà nhìn Giang Dương nói: "Như cậu chứng kiến, tôi ở nơi này, cậu có chuyện gì sao?"
"Cậu......" Giang Dương nhất thời ngốc, đại não trống rỗng, hoàn toàn không cách nào tiêu hóa một màn trước mắt này.
Trong đầu Giang Dương oanh một tiếng, có cái gì nổ tung. Yến Tô vì cái gì sẽ ở trong nhà Hoắc tiên sinh? Bọn họ là quan hệ gì? Hoắc tiên sinh đột nhiên triệt tư Giang thị, cũng là ý của Yến Tô? Trừ bỏ Bí thư Tỉnh ủy, chẳng lẽ tới Hoắc tiên sinh cũng có thể bị Yến Tô lấy làm súng để dùng sao?!
"Là tới tìm anh Thanh." Diệp Thư Minh ăn mặc một thân trang phục vận động nhẹ nhàng đánh cái ngáp không ngủ ngon đi xuống dưới, phía sau đi theo Hoắc Vân sắc mặt không vui.
Giang Dương bỗng dưng sửng sốt một chút, Diệp Thư Minh...... Vị tác gia trứ danh đã sớm không có tin tức thế nhưng cũng ở đây!
Hoắc Vân căn bản không phát hiện Giang Dương, coi hắn như không khí, đối Diệp Thư Minh phát giận nói: "Anh Tô chạy xong trở lại rồi anh mới đổi xong quần áo, ngày thường đi phục hồi lại lười biếng, thân thể khi nào mới có thể tốt lên?"
"Là anh Tô thức dậy quá sớm......" Diệp Thư Minh đi phía trước hai bước lại nằm liệt trên sô pha kêu oan, chú ý tới ánh mắt không cao hứng của Hoắc Vân sau đó lập tức thẳng sống lưng nghiêm túc nói: "Anh thề sáng mai nhất định dậy sớm, trước chạy hai ba trăm vòng!"
"Anh ngày hôm qua đã nói như vậy." Hoắc Vân bất đắc dĩ lắc đầu không muốn cùng hắn đánh Thái Cực, rót chén nước cho Nhiếp Gia rồi ngồi xuống kéo cánh tay Diệp Thư Minh ngồi bên người cậu.
"Nếu không phải tìm tôi, tôi trước đi lên tắm rửa." Nhiếp Gia đem khăn lông ném lên trên vai, bước chân không nhanh cũng không chậm lên lầu, căn bản không đem Giang Dương xem như chuyện lớn.
"Anh anh nhanh lên, chờ anh cùng nhau ăn cơm." Hoắc Vân hướng lên trên hô một câu.
"Đã biết." Nhiếp Gia bước nhẹ nhàng lên tiếng.
Giữa bọn họ quen thuộc thân mật đến phảng phất như người nhà sinh hoạt ở bên nhau mười mấy năm, không có chút nào ngăn cách cùng giả dối khách khí xa cách. Nửa năm trước bởi vì Giang Dương thành công tặng cho Hoắc Vân một bức họa, kéo được tài chính của Hoắc Thanh, tiện sát toàn bộ vòng thượng lưu của Nguyệt Thành, đều cho rằng Giang Dương được Hoắc Thanh thưởng thức, Giang Dương cũng vui vẻ đối ngoại giới biểu hiện ra một bộ dáng cùng Hoắc Thanh nói chuyện được.
Nhưng trên thực tế Giang Dương so với ai khác đều rõ ràng hắn rốt cuộc có thể nói chuyện được với Hoắc Thanh hay không, nếu như được, hắn cũng không đến mức đến bây giờ cùng đường mới bất đắc dĩ lấy hết can đảm tới tìm Hoắc Thanh.
Giống Yến Tô thân mật như thế có thể làm Hoắc Vân kêu một tiếng anh, Giang Dương tới nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.
"Anh rất tò mò đi?" Hoắc Vân sau khi Nhiếp Gia lên lầu, trên mặt vốn nở nụ cười yêu kiều lập tức biến mất, thay một loại ánh nhìn hờ hững khinh thường, "Vì cái gì anh vẫn luôn canh phòng nghiêm ngặt anh em kế sẽ ở cùng một chỗ với chúng ta nhỉ?"
Yết hầu Giang Dương co chặt, ánh mắt nan kham phảng phất bị người lăng không quăng mấy cái tát.
Hoắc Vân nhàn nhạt nói: "Thư Minh là chồng tôi, bốn năm trước anh ấy ngoài ý muốn vẫn luôn hôn mê đến bây giờ, là một tháng trước anh Tô trị khỏi cho Thư Minh. Anh ấy là ân nhân cả nhà tôi, cho nên anh muốn đối phó anh Tô, vậy thì phải bước qua Hoắc gia tôi. Hiện tại Giang thị đi con đường nào anh tới tìm anh tôi, còn không bằng đi cầu anh Tô buông