Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Con riêng hào môn, mắt kính play(25)


trước sau

Editor: Gấu Lam

Giang Dương hiện tại đang trong trạng thái hôn mê, KK vô pháp kiểm tra đo lường tâm lý của hắn, tâm nguyện của nguyên chủ đến tột cùng có ở thời khắc Giang thị đổi chủ đạt thành hay không KK cũng không biết, nó nói sự thật cho Nhiếp Gia nghe, chỉ có thể chờ Giang Dương tỉnh lại hoặc là dứt khoát chờ đợi Giang Dương chết luôn.

Nhiếp Gia đối việc này thật ra không lắm để ý, chỉ là tâm tình có chút vi diệu. Cậu không nghĩ tới Cố Tuyết Doanh sẽ tìm người trả thù Giang Dương, suýt nữa hỏng hết chuyện của cậu.

【 Kỳ thật Cố Tuyết Doanh dám làm như thế, cũng chỉ sau khi Giang Dương hoàn toàn thất thế mới động tay, ông ta cũng không phải muốn trái với ý nguyện ngài. 】 Hệ thống bổ sung nói.

【 Tôi biết, ngã một lần khôn hơn một chút đi, về sau tôi sẽ không lại trấn của ải đặt tiền cược ở trên người khác nữa đâu. 】 Nhiếp Gia ở trong lòng nhàn nhạt đáp lại hệ thống.

Hệ thống không nói thêm nữa, nó có thể đo lường trong cảm xúc Nhiếp Gia mang theo một chút không vui, hiển nhiên là bất mãn với Cố Tuyết Doanh tự chủ trương, nếu vì va chạm ấy mà đem Giang Dương đâm thành người thực vật, vậy chẳng phải là hỏng đại sự của Nhiếp tiên sinh rồi sao? Cũng may Nhiếp tiên sinh hiện tại có thể tự do điều động dị năng của mình, cho dù Giang Dương thật sự biến thành người thực vật cậu cũng có thể chữa khỏi.

Nhưng hành động của Cố Tuyết Doanh hiển nhiên là cho Nhiếp Gia gõ lên hồi chuông cảnh báo, lần này may mà là sự tình xong xuôi rồi mới thêm chuyện, nếu lần sau lại đem loại quyền lợi có thể quyết định thành bại giao cho người khác, còn không biết lại chọc cho mình thêm cái phiền toái.

Lần này thôi vậy. Ánh mắt Nhiếp Gia hờ hững nghĩ, sẽ không có lần sau đâu.

Hệ thống nguyên bản rất lo lắng Nhiếp Gia khống chế dục vọng sẽ bất lợi cho cậu trị liệu chứng lưỡng cực, nhưng lúc này lại có chút may mắn. Nhiếp tiên sinh ở vài chi tiết có loại cố chấp khống chế dục vọng này, chứng minh cậu đang thức tỉnh dục vọng cầu sinh, cậu đang nỗ lực sống sót.

Trưởng phòng biết được nhất định sẽ thật cao hứng.

Nhiếp Gia cùng hệ thống giao lưu hai câu, bỗng nhiên cảm giác không trọng lực làm cậu lấy lại tinh thần, cả kinh chớp chớp mắt, liền nhìn thấy Hoắc Thanh ôm eo cậu trực tiếp bế lên đặt ở trên bồn rửa tay.

"Nghĩ cái gì đến thất thần vậy?" Hoắc Thanh hơi hơi cúi đầu áp trán với Nhiếp Gia, hơi thở ấm áp còn mang theo chút hương rượu lập tức tỏa khắp gương mặt Nhiếp Gia. Hắn gỡ xuống mắt kính của người yêu tùy tay đặt một bên, ôn nhu mà nhìn chăm chú vào đôi mắt đá quý của Nhiếp Gia, nhịn không được ở dưới đuôi mắt đỏ bừng của cậu hôn hôn, "Còn đang sinh khí vì Cố Tuyết Doanh tự chủ trương?"

"Không có." Gương mặt Nhiếp Gia ửng đỏ mà cười cười, hai tay vòng sau cổ Hoắc Thanh cùng hắn nhĩ tấn tư ma.

"Chuyện Nguyệt Thành đã xong rồi, chúng ta đi Hà Lan kết hôn được không?" Hoắc Thanh nói.

"Được, cần phải đặt làm áo cưới cho anh sao, Hoắc tiên sinh?" Nhìn gương mặt tuấn mỹ của Hoắc Thanh gần trong gang tấc, cùng với trong ánh mắt hắn cơ hồ sắp tràn ra ngọt ngào có thể ngọt người chết, trong lòng Nhiếp Gia ức chế nãy giờ tức khắc tan thành mây khói.

Hai người ở toilet nị oai không bao lâu, Hoắc Thanh được người yêu đồng ý kết hôn sau đó nhịn không được đem người ấn tới trên giường, triền miên một đêm.

Sự việc Giang Dương gặp tai nạn xe cộ nhập viện cấp cứu trời chưa sáng đã truyền bá, đặc biệt sau khi biết được Giang Dương say rượu lái xe ngược chiều toàn mạng đều trào phúng hết thảy đều là nhân quả báo ứng. Thậm chí có vô số người cảm tạ người gây họa đụng phải Giang Dương, ở trên đường cái vô luận là say rượu lái xe hay là đi ngược chiều đều giống với mưu sát, may mắn Giang Dương không đi rất xa đã bị đụng phải, nếu không còn không biết có ai sẽ chết thảm ở dưới bánh xe Giang Dương.

Thương thế Giang Dương rất đỗi nghiêm trọng, ước chừng cấp cứu mười hai tiếng đồng hồ mới chuyển nguy thành an, mệnh tuy rằng được bảo vệ nhưng bị thương thắt lưng, bộ vị dưới eo đã hoàn toàn tê liệt, từ nay về sau cũng chỉ có thể ốm

đau trên giường.

Nhiếp Gia trước tiên biết được tin tức này, tiếp theo là Giang Triệu Lân.

Trách nhiệm chủ yếu vụ việc này đích xác ở Giang Dương, cho nên cứ việc Giang Dương tê liệt, nhưng người gây họa cũng chỉ bồi thường chút tiêng tiền cùng phí chữa bệnh một bộ phận, không có bất luận trách nhiệm hình sự, Giang Triệu Lân chỉ có thể đem mệt mỏi nuốt xuống.

Giang Triệu Lân ban đầu nghe nói Giang Dương trở nên tàn phế cơ hồ sắp điên rồi, sau khi cùng bác sĩ xác nhận Giang Dương vô vọng hồi phục rồi lại kỳ dị bình tĩnh.

Không bao lâu đoàn điều tra chính phủ liền cao điệu tuyên bố với bên ngoài đã tra rõ Giang thị, chứng minh Giang thị đích xác không có tham dự tẩy tiền cùng hối lộ quan viên. Giang thị thân phận sáng tỏ, không ít người sôi nổi đồng tình Giang Dương, công ty to như vậy đã bị tai họa Mạnh Khiêm liên luỵ.

Cố thị một lần nữa quật khởi dưới sự giúp đỡ của Giang thị lần thứ hai lấy về quyền công trình cáp điện Thái Bình Dương, Giang thị giải trừ nguy cơ thật lớn xưa nay chưa từng có, từ trạng thái sụp đổ trở về sinh sinh ổn định, hết thảy tựa hồ đều về quỹ đạo.

Chỉ có Giang Dương còn hôn mê bất tỉnh, sau khi thương tình ổn định Giang Triệu Lân liền đem Giang Dương đón trở về nhà, đồng thời ông ta cũng đem vợ lẻ Tạ Á cùng con riêng Giang Văn Bác trở về Giang trạch.

An Na thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Tạ Á dắt tay Giang Văn Bác ngênh ngang vào nhà, cơ hồ nhịn không được trong lồng ngực cười lạnh.

Mắt thấy con trai lớn không được, Giang Dương còn chưa tỉnh Giang Triệu Lân đã nhanh nhanh đem con riêng đón trở về, dứt khoát lưu loát từ bỏ Giang Dương, quả nhiên giống như cô nghĩ đến, Giang Triệu Lân căn bản không có xem Giang Dương trở thành người nhà ông ta.

Bọn họ vẫn chưa ly hôn, ông ta đã đem con trai riêng mang về nhà.

Thứ trái tim đen đúa kia, trong lòng chỉ nghĩ tính kế người khác thôi.

"Giang Triệu Lân, tôi không cần một phân tài sản của ông mau lại đây ký giấy ly hôn đi, Tô Tô muốn mang tôi ra nước ngoài nghỉ phép, tôi hôm nay rảnh, buổi chiều chúng ta mau đi chứng lãnh." An Na mặc một kiện áo khoác màu xám ngồi ở phòng khách uống trà, cử chỉ ưu nhã ung dung, con mắt đều không nhìn Tạ Á một cái.

Giang Triệu Lân cũng không ướt át bẩn thỉu, ông đem Tạ Á mang về chính là muốn cùng An Na ly hôn. Sau khi xác nhận Giang Dương liệt nửa người Giang Triệu Lân cũng điều tra Giang thị thế nhưng có 81% cổ phần trong suốt, Giang Dương không biết chuyển dời đến nào rồi, vừa vặn ông cũng không muốn phân cho An Na, ly hôn lại hợp ý ông.

Giang Triệu Lân xoát xoát ký tên, An Na cẩn thận đem hiệp nghị thu vào, nếu Giang Triệu Lân dám đổi ý vậy thì gặp nhau trên toà án.

"Văn Bác, ba ba mang con đi xem phòng của con." Giang Triệu Lân thân thiết kéo con riêng đến bên người, muốn bồi nó lên lầu.

Giang Văn Bác cao hứng kêu một tiếng ba ba, Giang Triệu Lân lập tức nở hoa, nơi nào còn nhớ rõ ông ta còn đứa con trai đang hôn mê.

Tạ Á không đi theo, chỉ là ngưỡng cằm thỏa thuê đắc ý mà ngồi xuống đối diện An Na, lấy tư thái nữ chủ nhân sai sử bảo mẫu đổ ly trà cho cô ta, đối An Na châm chọc mỉa mai nói: "Tự biết cút khỏi đây, xem như bà có tí nhãn lực."

An Na nhàn nhạt nhìn người đàn bà lúc này đây hận không thể lấy lỗ mũi xem nhìn mình, dựa vào trên sô pha lười biếng mà mở miệng nói: "Cô lays sự đắc ý từ đâu thế?"

Kỳ thật không cần hỏi cũng biết, con Tuesday Tạ Á rốt cuộc "Đuổi" được mình bò đến vị trí chính thất, lại ghi hận trước đó không lâu ở khu thương mại bị Tần Diệc Nhiên mắng một chập, huống hồ con trai Giang Văn Bác trước mắt còn là đứa con trai duy nhất "Hữu dụng" của Giang Triệu Lân, hiện tại đang trước mặt mình đương nhiên khoe khoang được lúc nào thì khoe khoang.

An Na mỉm cười nhìn chăm chú Tạ Á đang đóng vai hề, con trai cũng sắp tới đón mình, vừa lúc giải buồn chút vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện