Editor: Gấu Lam
Nhiếp Gia cảm thấy có người từ phía sau ấn bờ vai của cậu, dùng một lực đạo không chấp nhận phản kháng ngăn cản cậu.Cậu còn chưa kịp lấy lại tinh thần lập tức bị người phía sau đè lên tường, người đàn ông cao hơn cậu nửa đầu đem cậu hoàn toàn bao phủ ở trong thân thể, biểu tình cấp bách, ánh mắt khẩn trương rồi lại mờ mịt mà nhìn cậu.
Hô hấp hắn phát run mà thở gấp, nhìn chằm chằm đồng tử Nhiếp Gia đang run lê
Nhiếp Gia nguyên bản có chút giận, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt của người đó, bỗng chốc ngây ngẩn cả người, ngay cả trái tim lồng ngực kia đều hỗn loạn mấy nhịp.
Thời Kham.
Nhiếp Gia ở sâu trong nội tâm cho tới nay thấp thỏm tại một khắc này hóa thành một dòng nước xuân ấm, từ lòng bàn chân chạy qua cả người cậu. Tuy rằng đời trước Nhiếp Gia nói với Thời Kham rất tiêu sái, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn luôn bất an, cậu căn bản không tiêu sái, cậu rất sợ hãi rất lo lắng Thời Kham sẽ chú ý mình đã thay đổi, lo lắng Thời Kham đời này sẽ không đến tìm cậu nữa......
"Nói cho tôi cậu là ai." Sư Tư nhìn thanh niên trong mắt bỗng nhiên tràn một tầng hơi nước mờ mịt, trái tim tức khắc bị nắm lên.
Trước mắt thanh niên không chỉ đeo khẩu trang, trên đầu còn đội mũ choàng áo hoodie, cũng chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng chính đôi mắt linh động này, buộc cả người hắn chặt chẽ.
Khoảnh khắc đối diện cậu, Sư Tư cơ hồ cảm giác được linh hồn rùng mình.
Cảm xúc của Nhiếp Gia từ khi nhận ra hắn căn bản thu không được, mỗi lần hít thở công phu nước mắt liền chất đầy hốc mắt, cậu duỗi tay ôm lấy eo Sư Tư quăng hắn vào trong lòng ngực, lúc khóc một tia thanh âm cũng không phát ra, Sư Tư lại cảm nhận được cổ mình nhanh chóng bị làm ướt hết.
Thư ký ở nơi thật xa nhìn, mục trừng cẩu ngốc, không biết làm sao.
(?): dịch thô là "nhìn ngu như chó":))))
"Đừng khóc." Thanh âm Sư Tư nghe ôn nhu cực kỳ, một tay ôm lấy eo thanh niên, một tay nhẹ nhàng vuốt ve cái gáy của cậu.
Phòng bệnh cao cấp người rất ít, hành lang cũng không có bao nhiêu người đi lại, hai người cứ vậy lẳng lặng ôm nhau đứng ở trong hành lang dài, thẳng đến di động trong túi Nhiếp Gia vang lên.
Nhiếp Gia như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng lau hai hàng nước mắt, đang muốn nhận điện thoại của Tiểu Lưu bỗng nhiên chú ý tới vết máu trên mặt đất, cậu nhíu mày nói: "Chân anh làm sao vậy?"
Nhiếp Gia lập tức muốn ngồi xổm xuống xem xét, lại bị Sư Tư túm lên, hắn nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, trước gặp một chút tai nạn, không nghiêm trọng."
Thư ký thấy bọn họ tách ra chạy nhanh vọt lên, "Ông chủ, miệng vết thương của ngài lại nứt ra rồi, tôi vừa thông tri bác sĩ, ngài nhanh lại kiểm tra một chút đi."
"Tôi đưa anh đi." Nhiếp Gia trực tiếp cắt đứt điện thoại của Tiểu Lưu, thần sắc lo lắng nắm tay Sư Tư nói.
Động tác nhỏ của đứa trẻ ngoan này làm trong lòng Sư Tư vui mừng, trực tiếp cùng cậu hai tay nắm nhau. Nhiếp Gia kỳ thật cũng không phải muốn nắm hắn tay, chỉ là muốn lặng lẽ dùng dị năng cầm máu cho hắn, kết quả Sư Tư hiểu lầm ngược lại mười ngón tay đan vào nhau không chịu thả ra.
KK che lại đôi mắt hưng phấn mà ồn ào lên: 【 ai da ~ nha ~ nha ~ nha ~】
Lỗ tai Nhiếp Gia có chút khống chế không được đỏ lên, nhưng cũng không tránh ra, bồi Sư Tư xuống lầu một lần nữa khâu lại miệng vết thương bị hở.
Sư Tư không có việc gì Nhiếp Gia mới buông tâm, đến hành lang gọi điện lại cho Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu vội nói: "Phi ca, tổ tiết mục bên kia đã liên hệ xong,anh hiện tại ở đâu? Phòng Phòng bọn họ đi bệnh viện đón anh, nói anh không ở bệnh viện."
"Tôi đã biết, đợi lát nữa tôi tự mình qua." Nhiếp Gia nói.
"Vâng, chúng em đến đài truyền hình chờ anh."
Sau khi cắt điện thoại Nhiếp Gia nhìn thoáng qua thời gian, không còn sớm, nháy mắt đã sắp đến giờ ăn cơm trưa, chạy nhanh đến đài truyền hình.
"Tôi có chút việc đến đi rồi, tôi sẽ lại tìm anh, anh có danh thiếp không?" Nhiếp Gia trở lại phòng bệnh nói với Sư Tư.
Đôi mắt Sư Tư đen nhánh, nói thư ký: "Bút."Thư ký nhanh chóng từ túi áo tây trang lấy ra bút máy đưa cho hắn, Sư Tư kéo tay Nhiếp Gia, đem dãy số riêng của mình viết ở lòng bàn tay Nhiếp Gia, khẽ cười nói: "Tôi không có danh thiếp, bất quá cậu tùy thời đều có thể gọi số tìm tôi."
Nhiếp Gia cười, vừa muốn rút tay về tới lại bị Sư Tư bắt được đầu ngón tay, trong mắt hắn mang theo ý cười ôn nhu chói lọi nhìn Nhiếp Gia: "Cậu vẫn chưa nói cho tôi tên của cậu."
"Tôi kêu Nghê Phi."Cậu cười hỏi: " Còn anh?"
"Sư Tư."
"Miệng vết thương của anh rất nghiêm trọng đừng tùy tiện xuống đất, càng đừng