Editor: Gấu Lam
Sư Tư không dao động, đáy mắt tràn ngập tình yêu ngọt ngào, hắn duỗi tay ngăn lại động tác muốn lột cổ áo hắn của Nhiếp Gia, cầm lòng không đậu mà hôn đầu ngón tay của cậu, chỉ cảm thấy cậu đáng yêu giống như trẻ con phát sốt vẫn luôn la hét một hai phải được ăn kem.
"Eo em còn bị thương, em nghĩ xem sao tôi xuống tay được?" Sư Tư nhướng mày nhìn cậu, ám chỉ mạnh mẽ nhưng lại nhẹ nhàng dùng hàm răng gặm gặm khớp xương của cậu, tiếng nói ẩn chứa một cổ tình dục mông lung, "Biết rõ em rất khó chịu, tôi đau lòng muốn chết, em đoán xem tôi còn đứng lên được không?"
Nhiếp Gia chậm rãi hít hà một hơi, trên mặt bất tri bất giác nóng lên.
Sư Tư sủng ái sờ cái đầu cún của cậu, trêu đùa: "Rõ ràng là em cầu hoan, vậy mà giờ lại đỏ mặt."
"Không, không phải......" Nhiếp Gia cảm thấy hơi nóng trên mặt mình càng ngày càng tăng, đôi mắt vô thố né tránh tầm mắt của Sư Tư, mới vừa cúi đầu rồi lại nhịn không được lủi vào trong lòng ngực Sư Tư, vòng qua cổ hắn ôm gắt gao không buông tay.
Sư Tư lúc này mới phát hiện, hô hấp Nhiếp Gia ngày càng nặng, hơi thở phun trên cổ áo hắn đều vô cùng nóng rực.
"Tôi thật sự rất thích anh." Nhiếp Gia đem mặt chôn ở trên vai Sư Tư run run rẩy rẩy nói.
Sư Tư nhẹ nhàng vỗ sau lưng của Nhiếp Gia, cười nhẹ nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không cô phụ tình cảm của em."
Trong lòng Nhiếp Gia phồng lên sự khó chịu lại ngọt ngào, thanh âm mất tiếng nói: "Tôi biết."
Nhiếp Gia rốt cuộc hiểu rõ, mặc cho ai đều không thể lại lay động tình cảm mà Thời Kham dành cho cậu, cho dù là chính Nhiếp Gia.
Buổi chiều Thần Thiên gọi điện tìm Nhiếp Gia về công ty thương nghị trận chung kết, sau buổi cơm trưa Nhiếp Gia đã bị Sư Tư cưỡng chế vào bệnh viện dưỡng thương, điện thoại là do Phòng Phòng tiếp, Phòng Phòng tránh Nhiếp Gia đến hành lang nhận điện thoại, mở miệng nói: "Thiên ca, lão đại chúng em đang ở bệnh viện, eo anh ấy bị thương vẫn chưa khỏi."
Phòng Phòng có chút không cao hứng, vừa mới kết thúc quay hình không thể cho người ta nghỉ ngơi chút xíu sao, một hai bắt lão đại bọn họ làm việc liên tục như con quay...... Nói câu khó nghe, chính là vào lúc này mới nhớ tới lão đại bọn họ, trước kia đi biểu diễn hay quay mv gì đó cũng không có ai muốn thương lượng cùng lão đại cả.
"Nguyên lai vẫn còn ở phòng bệnh sao?" Thần Thiên hỏi.
" Đúng vậy." Phòng Phòng nói.
Thần Thiên nói câu đã biết liền treo điện thoại.
Nhiếp Gia đang ngủ trưa, Sư Tư thì bồi cậu, sau khi nhận điện thoại nói phải rời khỏi một hồi, Nhiếp Gia liền an tâm ngủ. Nhóm trợ lý đều ở đây, mặt ngoài có vẻ an an tĩnh tĩnh canh giữ ở phòng bệnh, kỳ thật ở trong WeChat bàn tán sôi nổi.
【 Người đưa lão đại tới bệnh viện có phải chính là đối tượng lão đại tặng hoa hay không?!!! 】
【Tôi thấy có vẻ giống, ánh mắt kia chậc chậc chậc không nghĩ tới vậy mà là hồ ly tinh công...... Vì cái gì tôi lại thấy hơi vui vẻ ha ha ha ha ha. 】
【 Nói không chừng là mấy người đoán mò, như vậy không tốt đâu, Phi ca nếu biết sẽ tức giận. 】 Tiểu Lưu ngay thẳng nói.
Phòng Phòng cùng một nữ sinh khác trăm miệng một lời mà phản đáp: 【 Cái đồ thẳng nam chết dẫm biết cái gì!!! 】
Tiểu Lưu thực vô tội, hai nam trợ lý khác nhìn thấy những lời này, run run đem hai chữ " Dù vậy" yên lặng xoá bỏ.
Khi Thần Thiên tới nhóm trợ lý vẫn còn ở trên WeChat ríu ra ríu rít, Nhiếp Gia đang ngủ ngon lành, lại bị thanh âm mở cửa của Thần Thiên đánh thức. Nhiếp Gia cau mày mở mắt ra, không ngủ đủ khiến cảm xúc có chút bực bội.
" Ngại quá, làm ồn cậu rồi." Thần Thiên nhẹ nhàng đóng cửa lại, hắn không biết Nhiếp Gia đng ngủ trưa.
"Chuyện gì?" Nhiếp Gia nằm lắng đọng lại cảm xúc một chút mới xốc chăn xuống giường.
" Đạo diễn Phương Hoành nói cho chúng ta biết rằng trận chung kết sẽ phát sóng trực tiếp, quy tắc cũng sẽ sửa đổi, hơn nữa địa điểm có lẽ không ở trường quay, phỏng chừng tính dựng ở rạp hát, địa chỉ cụ thể chưa rõ ràng lắm nhưng tổ tiết mục đã đem hồ sơ đưa lên phía trên chờ phê duyệt." Thần Thiên cùng Nhiếp Gia hướng đến một bên sô pha.
Phòng Phòng rót ly nước cho Nhiếp Gia nhắc nhở cậu uống thuốc, trong miệng Nhiếp Gia ngậm viên thuốc hàm hồ nói: "Là ngại trường quay nhỏ sao?" Trận chung kết đến rạp hát phát sóng trực tiếp, người xem ít nhất cũng đến một vạn người, sao còn là chương trình nữa, căn bản chính là buổi biểu diễn phiên bản nhỏ.
Thần Thiên tiếp nhận cà phê Tiểu Lưu đưa cho, ánh mắt có chút ngưng trọng nói: "Chúng ta mới vừa quay xong kỳ này, chờ sau khi phát sóng nhất định sẽ nghênh đón nhiệt nghị toàn mạng, tổ tiết mục đại khái muốn nhân cơ hội tạo thế, cụ thể tôi cũng không rõ lắm, đạo diễn cũng không nói gì."
"Đổi thành phát sóng trực tiếp thì còn thừa nửa tháng, chuẩn bị rạp hát, thiết bị cùng sân khấu dù không suy xét kinh phí, nhưng nửa tháng căn bản không đủ." Nhiếp Gia nói.
Thần Thiên cười một tiếng, " Cậu lo lắng rồi, có tập đoàn Vạn Khải, trên phương diện tài chính không cần lo, cho nên tổ tiết mục mới đột nhiên đổi nơi thi đấu."
Nguyên bản nhóm trợ lý ở bên cạnh đang cúi đầu gõ di động vừa nghe đến bốn chữ tập đoàn Vạn Khải nhất thời như con thỏ trong bụi cỏ ngơ ngác ngẩng đầu, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn Thần Thiên. Tiết mục này tuy hot, nhưng toàn bộ đài truyền hình cùng tập đoàn Vạn Khải không thể so sánh với nhau, làm sao tập đoàn Vạn Khải sẽ tài trợ tiết mục này chứ......
Nhiếp Gia nghe vậy nhíu nhíu mày, Sư Tư không nói với cậu chuyện tài trợ, chẳng lẽ là Sư Duyên...... Không đúng, Sư Duyên vẫn đang cực lực phủi sạch quan hệ của mình với Sư gia, hắn không có khả năng yêu cầu công ty tài trợ chương trình.
Thần Thiên cho rằng cậu cũng bất ngờ, nói: "Thực kinh ngạc đúng không, tôi cũng hoảng hốt đấy." Hắn dùng khuỷu tay chống lên đầu gối, tâm tình hiển nhiên có chút hưng phấn, "Nghê Phi, tổ tiết mục rất coi trọng trận chung kết, tập ngày hôm qua sau khi phát sóng nhất định vạn chúng chú mục, tôi cảm thấy đây có thể là một cơ hội của DDD, chúng ta sẽ nâng lên tầm cao mới."
"Tiền đề là phải thắng." Nhiếp Gia nhàn nhạt nói: " Nếu thua chỉ có mất mặt toàn thế giới."
Thần Thiên cười khổ một chút nói: "Có cậu chúng ta không có khả năng thua, cậu đừng nói với tôi cậu chỉ tính toán một kỳ đó mà thôi."
"Tôi tới chính là vì bảo đảm D Đoàn sẽ thắng, sẽ không giữa đường bỏ chạy, nếu không quay kỳ đó thôi thì có ích lợi gì." Nhiếp Gia nhàn nhã, không kiên nhẫn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên tay bịn sô pha. Phòng Phòng ném cây kẹo que cho cậu mài răng.
Thần Thiên gật đầu nói: "Cảm ơn cậu Nghê Phi. Tôi hôm nay tới cũng chính là muốn hỏi cậu chuyện quyết đấu có dự định gì...... Chủ yếu là ở vòng bán kết bài 《 Chiến Ca 》 quá kinh diễm, chúng ta dùng các bài hát trước vó lẽ không đạt được hiệu quả siêu việt như chiến ca."
Nhiếp Gia không vội không vàng, răng rắc răng rắc cắn cây kẹo, ánh mắt hờ hững: "Sáng tác ca khúc mới."
Cái ý tưởng này kỳ thật đêm qua lúc công bố nhóm có số phiếu cao nhất Nhiếp Gia đã quyết định cong rồi, người xem thích rock and roll phải không, vậy trận chung kết cậu sẽ khiến cho người xem tận tình thưởng thức!
"Kịp sao?" Thần Thiên không hề nghi ngờ tài hoa sáng tác của cậu, rốt cuộc Nghê Phi đã từng trong một giờ hoàn thành một bài hát với từ khúc vĩ đại, " Ý tôi là giáo viên vũ đạo có thể không đuổi kịp tốc độ hát của cậu, hơn nữa chúng ta luyện tập cũng yêu cầu thời gian, đặc biệt là Tạ Nhất Hàng." Thần Thiên thở dài, chẳng sợ trước trận chung kết mới ra bài ra vũ đạo, hắn cùng Sư Duyên đều có thể suốt đêm luyện xong, nhưng trông cậy vào Tạ Nhất Hàng trong thời gian ngắn thuần thục hát nhảy ca khúc mới, không bằng trông cậy vào người xem cùng giám khảo đều mù còn ổn hơn.
"Nhảy