Editor: Gấu Lam
Đêm nay người đại diện Hạng Hiển Dân gọi nát điện thoại Thần Thiên cũng không bắt máy, đến nhà cũng tìm không thấy người, mấu chốt nhất chính là mật mã Weibo của Thần Thiên không biết bị ai sửa lại, Hạng Hiển Dân hỏi trợ lý của Thần Thiên đều nói không biết, muốn đem Weibo xóa lại không được, gấp đến phát hoả.
Đoàn đội quan hệ công chúng của CBC không góp lực, sự tình trong một đêm lên men, dư luận truyền đến xôn xao CBC một chút biện pháp cũng không có.
Ngày hôm sau Thần Thiên mới đeo một đôi mắt đỏ, còn tanh mùi rượu tới công ty luyện hát, cho dù trong lòng hắn không thoải mái nhưng trận chung kết vẫn muốn biểu hiện thật tốt, sau này rồi hẵng nói tiếp. Nhưng rõ ràng tới công ty trước để xây dựng tâm lý đầy đủ cho mình, ở trong phòng luyện hát không tới mấy phút bỗng nhiên đem ghi-ta điện trong tay đập mạnh.
Phanh một tiếng, toàn bộ phòng luyện hát đều tràn ngập âm hưởng chói tai ong ong.
Tạ Nhất Hàng hoảng sợ, tinh thần hắn vốn dĩ căng chặt, trực tiếp bị hành động của Thần Thiên làm sợ tới mức tim đập gia tốc, cả khuôn mặt đều trắng bệch.
Thần Thiên cũng không nói chuyện, bực bội thở hổn hển, phảng phất đang kề bên bạo nộ chỉ cần chịu thêm kích thích nào cũng có thể giết người. Hắn nhìn Tạ Nhất Hàng khẩn trương trầm mặc xoay hai vòng tại chỗ, sau đó bước nhanh rời khỏi phòng luyện hát.
Ở cửa gặp thoáng qua Sư Duyên, Sư Duyên cau mày túm chặt cánh tay Thần Thiên, cả giận nói: "Cậu tối hôm qua đi đâu?"
Thần Thiên chỉ quay đầu lạnh nhạt nhìn hắn một cái, sau đó đẩy hắn qua một bên rồi đi mất.
"Thần Thiên còn đang giận tôi." Tạ Nhất Hàng co quắp lại có chút không biết làm sao, hắn đi phía trước vài bước cầm ghi-ta của Thần Thiên lên, Thần Thiên đi đâu cũng mang theo đàn ghi-ta này, cực kỳ quý trọng nó, hôm nay lại thô bạo quăng đi.
"Cậu đừng để ở trong lòng, tính tình Thần Thiên cậu cũng không phải không biết." Sư Duyên thất thần an ủi.
Tạ Nhất Hàng khom lưng, một chuỗi nước mắt bỗng chốc rơi xuống đàn ghi-ta của Thần Thiên, hắn cảm thấy tình nghĩa ba người bọn họ hiện tại tựa như đàn ghi-ta này cũng bị quăng vỡ nát, hắn hoàn toàn không rõ vì cái gì sau vòng bán kết quan hệ giữa bọn họ lại như kẻ thù, hắn rốt cuộc làm sai cái gì mà phải chịu những lời chửi rủa khó nghe của người khác, ngay cả người anh em vẫn luôn thân như Thần Thiên cũng không để ý tới hắn thậm chí chán ghét hắn......
"Tôi trước nay cũng không có nhằm vào Nghê Phi, cũng không có làm bất luận cái gì có lỗi với cậu ấy, rốt cuộc vì cái gì mọi người đều bắt đầu chán ghét tôi chứ...... Sư Duyên, có phải tới cậu cũng không thích tôi hay không?" Tạ Nhất Hàng ngồi xổm trên mặt đất, ủy khuất cùng sợ hãi mgay tại khắc này bỗng bạo phát, hắn ôm đầu gối thương tâm khóc nấc lên.
Đôi mắt hắn nhất định đỏ. Sư Duyên nghĩ, trong lòng từng trận đau đớn.
"Tiểu Hàng......" Sư Duyên hạ một đầu gối xuống ngồi xổm bên người hắn, trong miệng khô cằn không biết nên nói cái gì.
Tạ Nhất Hàng từ trong khuỷu tay lộ ra một đôi mắt ửng đỏ vì khóc, đáng thương bất lực mà nhìn Sư Duyên, khóc nức nở hỏi: "Sư Duyên, cậu thật sự, thật sự là thiếu gia Vạn Khải sao?"
Sư Duyên sửng sốt, trên mặt hiện lên một biểu tình khó nói, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Tạ Nhất Hàng nước mắt giàn dụa nói: "Vậy cậu giúp tôi được không? Cậu có thể giúp tôi hay không?"
Hắn giống như động vật nhỏ rơi vào bẫy rập của thợ săn không chỗ trốn, đáng thương hướng hắn khẩn cầu.
Sư Duyên nhìn Tạ Nhất Hàng đầy bụng ủy khuất, trong bụng bỗng chốc bốc cháy lên một tia tà hỏa, dựa vào cái gì Tiểu Hàng phải chịu đựng những lời chửi rủa? Đúng, Nghê Phi ở trong công ty chịu ủy khuất, nhưng cũng không phải Tiểu Hàng sai! Dựa vào cái gì mọi áp lực đều phải bắt hắn đeo? Nghê Phi bộ không sai sao?
Buổi sáng ngày đó Sư Duyên cơm sáng cũng chưa ăn liền phóng đến văn phòng của Sư Tư, nhưng lại chụp khoảng không.
"Anh tôi đâu!" Sư Duyên đầy mặt không vui hỏi thư ký.
Thư ký vội vàng sửa sang lại văn kiện đưa qua cho Sư Tư, vội ngẩng đầu nói: "Ông chủ mấy ngày nay đều ở nhà dưỡng thương, không có tới công ty, thiếu gia cậu có việc thì cứ nói với tôi."
"Không cần, tôi tự mình đi tìm anh ấy." Sư Duyên hơi xấu hổ khi mở miệng nói yêu cầu này với người ngoài, xoay người định rời đi.
Thư ký không chút hoang mang đứng lên nói: "Vừa lúc tôi tính đưa văn kiện cho ông chủ, không bằng cậu đi xe chung với tôi đi?Ông chủ nói không cho người quấy rầy, dù cậu qua đó sợ là ông chủ cũng không cao hứng."
Sư Duyên tuy rằng gấp nhưng cũng không xúc động, đứng ở tại chỗ thần sắc lạnh nhạt gật gật đầu, anh trai hắn đúng thật bị quấy nhiễu sẽ phát giận, tính từ đó tới giờ hắn cũng không dám chạm vào vảy ngược của anh.
Thư ký lái xe tiện thể thông tri Sư Tư,khi hai người đến vừa lúc Sư Tư mới rời giường, biểu tình hắn đạm mạc từ phòng ngủ đi ra, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Sau đó mới ngồi xuống sô pha, nhàn nhạt nói với Sư Duyên: "Ngồi đi."
Thư ký ngựa quen đường cũ đi vào thư phòng đặt văn kiện xuống, sau đó pha một ly cà phê đen cho Sư Tư, hỏi Sư Duyên: "Thiếu gia uống gì không?"
Sư Duyên lắc lắc đầu, chờ thư ký đi rồi mới gấp không đợi nói: " Anh, có chuyện em muốn nhờ anh giúp một chút."
"Thế em đã bình ổn được dư luận hiện tại?"Ánh mắt Sư Tư hờ hững nhẹ nhàng thổi thổi hơi khói bốc lên từ cà phê.
Sư Duyên gật đầu nói: " Cái khác còn tốt, Nhiếp Khải Nghi cứ theo tiết tấu như vậy, đối với em cùng Tiểu Hàng rất bất lợi. Anh ra mặt bảo bà ta xóa Weibo rồi lại đăng một cái làm sáng tỏ được không?"
"Làm sáng tỏ cái gì? Làm sáng tỏ chuyện em không phải người Sư gia, hay là làm sáng tỏ chuyện CBC không có chèn ép Nghê Phi?" Sư Tư ngữ khí như pháo hoa nổ liên hồi.
Sư Duyên nghẹn lời, đen mặt nói: " Đúng vậy, lời bà ta nói quả là sự thật, nhưng bà ta dựa vào cái gì nói thân phận của em chứ! Em muốn tiến vào vòng này nhưng không muốn ký với Vạn Khải chính là không muốn dựa vào gia cảnh, bà ta làm như vậy, hiện tại toàn thế giới đều cho rằng em có ngày hôm nay là bởi vì em họ Sư, công sức của em toàn bộ đều phủ định! Về sau mọi người đều chỉ biết em là em trai Sư Tư, không còn người nào biết Sư Duyên là ai!"
Sư Tư đạm mạc mà cười cười, "Như thế nào em cảm thấy em có ngày hôm nay không phải dựa vào trong nhà, mà là bằng chính em sao?"
Cảm xúc Sư Duyên đang kích động, cổ đỏ lên, từng âm Sư Tư nói ra đột nhiên khiến mặt hắn đỏ lên, phảng phất bị Sư Tư chuẩn xác tìm được nơi chột dạ nhất của hắn, đột nhiên đá hắn một cái.
Thanh sắc của Sư Tư trầm thấp, mang theo một loại kiêu căng của người bề trên, "CBC nếu không biết em là thiếu gia Vạn Khải, DDD đã sớm bị giải tán, Nghê Phi cũng sẽ không trở thành bậc thang của các em, em có hôm nay không chỉ dựa vào cái nhà này, còn có Nghê Phi."
" Cũng không phải ý của em, em căn bản không biết CBC vì em chèn ép Nghê Phi!" Sư Duyên vì chính mình cãi lại.
" Em không biết sao?" Sư Tư nhàn nhạt nói.
Sư Duyên cắn răng khó khăn lắm nói: "Trước khi quay vòng bán kết mới biết."
"Vậy lúc sau em đã làm gì với Nghê Phi? Em đã biết cậu ấy bởi vì em nên chịu liên lụy, thừa nhận chửi rủa bốn năm trời, vỗ tay cùng hoan hô đều bị ba người các em đoạt mất, sau