Editor: Gấu Lam
Mọi chuyện bị đẩy lên đến cao trào, nhưng Nhiếp Gia không ra mặt nhận phỏng vấn, cũng chỉ là chia sẻ tin tức tuyên truyền mà thôi. Tựa hồ là nhìn ra cậu hoàn toàn không quan tâm chuyện của Sư Duyên và Tạ Nhất Hàng, Nhiếp Khải Nghi cũng chỉ đăng tin quay quanh trận chung kết, rốt cuộc không đề cập đến hai người kia.
Vừa thấy Nhiếp Khải Nghi lơi lỏng, CBC bắt đầu khống chế tin tức, quả nhiên không có chịu áp lực gì, rất nhanh áp tin tức trái chiều của Sư Duyên và Tạ Nhất Hàng xuống hơn phân nửa, cho dù vẫn còn anti kiên cường quyết đấu nhưng chỉ có thể dậm chân, tầm mắt đại bộ phận công chúng đã bị lôi trở lại trận chung kết.
Rất nhanh CBC đã mượn tay truyền thông lộ ra một chút tin trận chung kết ở rạp hát Thanh Hoa, tập đoàn Vạn Khải tài trợ tài chính toàn phương diện cho tổ tiết mục, trừ bỏ một tay ôm đồm xây dựng sân khấu ở rạp Thanh Hoa, còn đổi mới toàn bộ sang thiết bị xa xỉ, từ trường quay cho đến âm hưởng của microphone và hệ thống vô tuyến, tập hợp cả kỹ thuật âm tần tiên tiến nhất, tiêu chuẩn có thể so với một concert.
Bên ngoài tất nhiên là một mảnh ồ lên, người qua đường ăn dưa sôi nổi tiếc hận vì Nghê Phi, tuy rằng thiên kim Nhiếp thị có sức mạnh cực lớn, nhưng là Sư Duyên người ta có anh trai là lão Đổng Vạn Khải, Nhiếp Khải Nghi sao có thể so được, ai đó muốn tự thân bảo vệ em trai, Nghê Phi có ủy khuất thế nào cũng chỉ có thể chịu đựng, ai bảo người ta là Thái Tử gia Vạn Khải chứ.
Từ lúc bắt đầu Nghê Phi nhất định phải bị Sư Duyên đạp dưới chân, lão Đổng Vạn Khải còn chưa lập gia đình, không con cái không cha mẹ, Sư Duyên giống như Sư Tư có thể thuận vị người thừa kế, từ thái độ tài trợ tổ tiết mục mà xem, tình cảm hai anh em tựa hồ không tồi. Đây không khỏi làm người cảm khái, nếu không có Sư Duyên, Nghê Phi bằng vào tài hoa cùng diện mạo của bản thân nhất định có thể trở thành siêu sao trong nước, đáng tiếc không có bối cảnh, chỉ có thể bị người khác nghiền áp.
Người qua đường đủ loại phân tích cũng đúng là điều fan Phi lo lắng, tâm bị nắm lên.
Sư Duyên nhìn thấy tin tức này tâm tình thấp thỏm mấy ngày rốt cuộc nhẹ nhàng rớt xuống, anh hắn nguyện ý tài trợ tổ tiết mục lớn như vậy, chắc là không tức giận với mình, tâm tình thả lỏng người tự nhiên cũng tự tin lên.
(?): Editor: Các người đều không biết, Sư đổng đang tài trợ cho vợ đó, anh em gì tầm này ????????????.
Nhiếp Gia hai ngày này ở công ty luyện tập bài hát cho trận chung kết, bốn người phối hợp không thể xưng hoàn hảo, đầu tiên không khí nhóm vô cùng xấu hổ, sau đó ba người cũng chưa từng tiếp xúc rock and roll, may mắn cả bài hát đều dựa vào Nhiếp Gia, ba người còn lại không kéo chân sau là được. Trước khi hoàng hôn buông xuống, âu khi kết thúc luyện tập Nhiếp Gia chuẩn bị trở về ăn cơm chiều với Sư Tư, mới vừa mặc vào áo khoác đã bị Sư Duyên ngăn cản lại.
"Nghê Phi, sau trận chung kết lúc phỏng vấn cậu có thể làm sáng tỏ vài chuyện gần đây giúp Tiểu Hàng hay không?" Sư Duyên nói.
Nhiếp Gia ánh mắt hờ hững liếc hắn một cái, Sư Duyên vừa thấy l ánh mắt này của cậu cơ bản đã đoán được sẽ bị cự tuyệt, đang muốn bổ sung thêm điều kiện đền bù, lại nghe thanh âm cậu thanh lãnh hỏi: "Làm sáng tỏ cái gì?"
Sư Duyên vui vẻ, nói: " Cậu gia nhập DDD cũng sắp 5 năm, kỳ thật cậu hẳn là rõ tính cách Tiểu Hàng lúc nào cũng mơ mơ màng màng, hắn nếu giả vờ giả vịt cũng không có khả năng giả tận 5 năm đúng không? Chỉ cần cậu có thể ra mặt giải thích với công chúng một chút, vãn hồi hình tượng của Tiểu Hàng, tôi cam đoan với cậu công ty về sau sẽ mở tất cả tài nguyên cho cậu!"
"Có thể lấy cả tài nguyên của Tạ Nhất Hàng?" Nhiếp Gia hỏi.
Sư Duyên dùng sức gật đầu, "Nếu cậu cảm thấy tài nguyên của CBC hữu hạn, tôi có thể hỏi xin anh trai, tài nguyên của công ty Vạn Khải tùy cậu chọn."
Đây thật là một cái bánh rất lớn, Nhiếp Gia hơi hơi nhướng mày, tựa hồ đang trầm tư. Cậu quay đầu, nhìn Tạ Nhất Hàng đang dùng ánh mắt thấp thỏm lại chờ mong mà nhìn cậu, Thần Thiên cũng đang ngóng lại đây, trong thần sắc để lộ ra một cổ ủ rũ tinh bì lực tẫn(?).
Nhiếp Gia vỗ vỗ bả vai Sư Duyên, câu môi cười lạnh một tiếng: " Cậu tự thân đã khó bảo toàn, còn nghĩ cho người khác." Dứt lời Nhiếp Gia lười để ý tới Sư Duyên, đi thẳng.
Sư Duyên thần sắc tức giận, có chút không chạm được đường đi của đối phương.
"Sư Duyên, công chúng và truyền thông nói sai sao?" Thần Thiên ở phía sau lạnh như băng mở miệng nói: " Cậu có mặt mũi bảo một người bị hại như Nghê Phi thay Tạ Nhất Hàng nói chuyện? Nhiều năm như vậy, Nghê Phi bị cộng đồng mạng công kích bộ ít sao, Tạ Nhất Hàng có nói giúp cậu ấy một câu không? Huống chi Nghê Phi thì bị hiểu lầm, bây giờ Tạ Nhất Hàng và cậu bị chửi rủa có câu nào nói điêu sao?"
"Cậu muốn nói gì?" Sư Duyên mặt lạnh tanh.
Trong nhà Thần Thiên là xí nghiệp nước ngoài, tư bản hùng hậu không thể khinh thường, hắn cũng không tin chủ tịch Vạn Khải sẽ lấy danh tiếng tập đoàn theo Sư Duyên hồ nháo, cho nên căn bản không sợ hắn, mỗi lần tức giận lên vẫn cực kỳ tàn nhẫn.
Hắn không nhanh không chậm cầm đàn ghi-ta về, khinh thường nói: "Cậu cùng Tạ Nhất Hàng bao gồm cả tôi, đều không phải vô tội, DDD có hôm nay toàn dựa Nghê Phi. Bởi vì cậu, cậu ấy chịu đủ hiểu lầm còn bị công ty chèn ép tận bốn năm, nếu cậu còn có lương tâm, đừng gây trở ngại cậu ấy dựa vào thực lực của mình nhận lấy tung hô của mọi người, đây đều là thứ Nghê Phi nên nhận được."
"Yêu cầu của tôi quá mức sao? Đây cũng là vì giúp DDD phát triển tốt hơn, chẳng lẽ trên người mỗi người đều phải hứng lấy những vết nhơ này sao, đối với cả nhóm đâu phải chuyện tốt? Tôi cũng đã đưa ra điều kiện đền bù cho cậu ta, tôi cũng đâu có uy hiếp cậu ta chứ." Sư Duyên giải thích cho bản