Editor: Gấu Lam
Nhiếp Gia cùng Sư Tư nắm tay vượt qua cả đời, bao nhiêu năm sau thẳng đến sinh mệnh lực hao hết mới song song rời khỏi thế giới này, lúc này đây Nhiếp Gia cũng không dừng lại ở trong hệ thống bug mà Thời Kham chuẩn bị cho cậu, cơ hồ có chút gấp không chờ nổi bảo KK mở ra dữ liệu của thế giới mới, cậu không muốn trì hoãn một phút một giây, chỉ nghĩ nhanh lên đi gặp Thời Kham.
KK lập tức hành động, mở thế giới mới cho cậu.
Sau một trận ý thức hỗn loạn, Nhiếp Gia tỉnh lại trong tiếng khóc thê thảm tuyệt vọng.
Cậu không cẩn thận lắng nghe thanh âm đó, ý thức lập tức bị cơn đau từ hai đầu gối xâm lấn, tức khắc làm Nhiếp Gia không vui nhíu chặt lông mày dài. Cậu nhất thời không hành động gì, nhìn ngó chung quanh, phát hiện mình đang nằm ở trong một đại điện cực kỳ trống trải. Trong điện cột xà chạm khắc, dưới mặt đất đều là hắc ngọc quý báu, cho dù trong đại điện không có vật trang trí gì cũng ẩn ẩn lộ ra một cảm giác uy hiếp của thiên gia, nói vậy thân phận địa vị của nguyên chủ không thấp.
Nhiếp Gia xốc chăn lên, hai đầu gối từng trận truyền đến đau đớn bén nhọn làm hắn bực bội không thôi, hắn vốn định ngồi xếp bằng xem xét một cái, lại phát hiện hai chân của thân thể này cư nhiên bị phế. Nhiếp Gia nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, thản nhiên phát hiện gân và dây chằng bên dưới đầu gối sớm đã bị chặt đứt. Đây không phải thương mới, mà là vết thương cũ.
Tiếng khóc ở bên ngoài vẫn thê lương như cũ, người ở ngoài cửa khàn cả giọng khẩn cầu: "Vương huynh, cầu xin huynh thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Huynh đã chặt đứt hai tay hai chân của hắn, cầu ngài xem ở việc hắn đã từng lập chiến công lưu cho hắn một mạng đi! Vương huynh!"
Thanh âm kia sao mà thê thảm lợi hại, vô hạn bi thương cùng tuyệt vọng, làm người ta khó mà suy nghĩ trong long hắn đến tột cùng có bao nhiêu thống khổ.
Mơ hồ có thanh âm cung nhân khó xử khuyên giải truyền đến: "Điện hạ ngài trở về đi, tính tình Đại vương ngài hẳn là biết, dù ngài có quỳ chết ở ngoài điện cũng không giúp được việc gì, hiện tại trở về còn có thể đưa Tư Không tướng quân một đoạn cuối cùng......"
Người nọ còn đang khóc rống cầu xin, ẩn ẩn còn có thể nghe thấy thanh âm rầu rĩ dập đầu.
Nhiếp Gia không hề dao động, sau khi xác nhận chính mình hiện tại là một kẻ tàn phế tâm tình càng kém hơn. Thần sắc hắn tối đen lại, gian nan ngồi dậy, lẳng lặng tiếp thu tư liệu KK truyền tống đến, trầm mặc tự hỏi, tùy ý người ở bên ngoài khóc kêu không ngừng.
Tẩm điện này rất là kỳ quái, long sàng đặt ở giữa điện, bên cạnh chỉ đặt một lò huân hương vang lên tí tách, trên mặt đất lấy giường làm trung tâm đặt đầy chuông bạc thậm chí ở giữa không trung cũng treo dày đặc chuông bạc, toàn bộ điện lại trống rỗng không còn thứ gì khác.
Nhiếp Gia tùy tay chạm vào chuông bạc treo lủng lẳng, nháy mắt tạo ra phản ứng dây chuyền, toàn bộ điện lập tức vang lên tiếng chuông bạc chói tai.
Cửa điện kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, một lảo thái giám râu tóc bạc phơ đi vào đứng ở bên ngoài vòng chuông bạc, kinh sợ nói: "Đại vương tỉnh?"
Nhiếp Gia vung tay áo, hờ hững nói: "Đi ra ngoài."
Lão thái giám không dám trái ý cậu vội vàng lui ra ngoài, người quỳ ở ngoài điện nhân cơ hội đứng lên phóng vào trong, khàn cả giọng kêu to: "Vương huynh! Vương huynh cầu ngài tha cho hắn một mạng đi!"
Đó là thiếu niên tuấn tú, không biết ở bên ngoài băng thiên tuyết địa kia quỳ bao lâu đông lạnh đến sắc mặt xanh trắng, cái trán vì dập đầu mà đầy vết máu, bị thị vệ canh giữ ở ngoài cửa điện ngăn lại, hắn tuyệt vọng nhìn thần tình lạnh lùng của Nhiếp Gia, khóc lóc thảm thiết vì người nào đó cầu tình.
Hắn chính là vai chính của thế giới này Quân Trường Duyệt, là Tĩnh Vương điện hạ thân phận tôn quý, bất quá mới 17 tuổi đã tinh thông y lý nổi tiếng thiên hạ, khi theo vai chính công vào trại, một đôi thánh thủ cứu về vô số binh lính bị trọng thương trên chiến trường, thắng được một mảnh quân tâm càng khiến vai chính công khuynh tâm không thôi, hai người bởi vậy đính ước và hứa hẹn bên nhau trọn đời.
Mà vai chính công đó là "Hắn" trong miệng đệ đệ, tay cầm trọng binh bảo vệ Yến quốc chiến thần Tư Không Hàn.
Tư Không Hàn xuất thân quân phiệt thế gia, kiêu dũng vô cùng, khi còn nhỏ chỉ một quyền đánh chết lão hổ, sau khi tòng quân giết địch vô số chưa bao giờ đánh bại trận, thậm chí từng suất trăm người tinh nhuệ lĩnh dưới trướng cướp lấy một thành của địch quốc, khiến địch nhân nghe tiếng sợ vỡ mật, vạn người tránh lui, sự kiêu dũng này uy hiếp toàn quân được bá tánh tôn sùng là chiến thần, Tư Không Hàn cũng đích xác đảm đương nổi.
Chẳng qua vị chiến thần huynh lập tức vướng phải tội mưu nghịch bị bắt chém đầu, tình lang sắp bị chính Vương huynh của mình giết chết, cho nên Quân Trường Duyệt mới nôn nóng thất thố đến độ quỳ gối ngoài điện khẩn cầu quốc quân tha cho một mạng.
Thế giới này tràn đầy khói thuốc súng, các quốc gia đều bị cuốn vào chiến loạn, nguyên chủ thống trị Yến quốc cũng không ngoại lệ, mấy năm liên tục chinh chiến bá tánh khổ không nói nổi, không có quốc gia nào giàu có. Nhưng bởi vì chiến thần Tư Không Hàn xuất hiện để bá tánh Yến quốc an ổn thở phào, có thể nói ở trong lòng bá tánh Tư Không Hàn càng được kính yêu hơn so với nguyên chủ Đại vương này.
Không đúng, phải nói, ai so với nguyên chủ củng đều được bá tánh kính yêu hơn, bởi vì nguyên chủ chính là một tên bạo quân.
Nguyên chủ tên là Quân Trường Sinh, bất quá mới 18 tuổi tuổi đã thích giết chóc, động một chút mệnh lệnh tướng soái tàn sát đoạt thành trì, từ già đến trẻ không chừa một ai. Tính tình hắn tàn bạo, cho dù là cung nhân theo bên người nhiều năm hơi làm hắn không vui, cũng lập tức sai người kéo xuống loạn côn đánh chết, mạng người ở trong mắt hắn tựa hồ chỉ là một chuỗi con số nhàm chán. Việc hắn làm khiến nhân tâm quần thần hoảng sợ, làm bá tánh lo sợ bất an, đều ngóng trông chiến thần Tư Không Hàn có thể thủ tiêu tên bạo quân này.
Tư Không Hàn sinh ra xuất thân danh môn, lại có tình cảm với em trai Quân Trường Sinh, dựa vào bổn phận của thần tử yên lặng trả giá kiên nhẫn cùng khoan dung chờ quân vương trưởng thành sẽ thay đổi, nhưng Quân Trường Sinh không những không biết thu liễm, ngược lại theo tuổi càng tăng càng trầm trọng thêm, hắn điên cuồng giết chóc vô nhân tính, cuối cùng hoàn toàn khiến Tư Không Hàn thất vọng.
Vì phúc lợi của bá tánh, Tư Không Hàn không thể nhịn được nữa rốt cuộc khởi binh tạo phản.
Nhưng Quân Trường Sinh một kẻ nửa tàn, dù rằng tính tình thô bạo vẫn có thể ngồi trên vương vị thì không phải không có lý do.
Hắn là trường tử được tiên vương sủng ái nhất, từ việc đặt tên cho hắn là Trường Sinh đã nhìn ra được ông yêu thích trưởng tử bao nhiêu, trước khi tiên vương lâm chung không chỉ đem vương vị truyền, còn đem quyền chỉ huy của một tổ chức bí mật cho hắn. Tổ chức tên là "Huyền Giáp", chỉ có 21 người,