Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Vai chính cần phải chết(7)


trước sau

Editor: Gấu Lam

Nhiếp Gia ôm cổ Thời Kham, dùng chóp mũi hơi lạnh nhẹ nhàng cọ cọ mũi hắn, trầm thấp nói: "Ta đem bản thân ta cho ngươi được không?"

Bọn họ cách nhau rất gần, Nhiếp Gia có thể nhìn đôi đồng tử đen nhánh của Thời Kham đang run lên một cách rõ ràng, đủ loại cảm xúc đều đang bùng nổ trong mắt hắn.

Thời Kham ôm chặt eo tiểu quốc quân siết cậu vào trong lòng ngực, khàn khàn nói: "Suốt đời thần chỉ mong, đó là hy vọng ngài cả đời bình an hỉ nhạc."

Nhiếp Gia nằm ở trên đầu vai hắn cảm thấy chóp mũi hơi hơi chua xót, "Ta sẽ, chỉ cần ngươi vĩnh viễn ở bên ta, ai cũng không thể đoạt hỉ nhạc của ta." Cậu nói, quay đầu hôn lên môi Thời Kham, nhìn đôi mắt hơi giật mình của hắn nói: "Không muốn ta sao? Ta sẽ nghe lời ngươi mà. Không muốn thật sao?"

Đồng tử Thời Kham căng thẳng, có vẻ như nhẫn nại tới cực hạn rồi hơi thở gấp gáp ôm Nhiếp Gia vào trong lòng ngực hôn nhau triền miên. Hắn làm sao không nghĩ chứ, quả thực cực kỳ khát vọng. Động tác hắn như lang như hổ, thô lỗ lại bá đạo, nhưng vẫn mang theo ôn nhu. Bá đạo ở chỗ đè Nhiếp Gia ở dưới thân chinh phạt từ phía không chút nào thu liễm lực đạo của mình, ôn nhu ở chỗ suốt một đêm Nhiếp Gia cũng chưa từng cảm thấy đau đớn dù là một chút.

Hôm sau thời tiết cực kỳ tốt, lại bởi vì còn tuyết mà vẫn lạnh lạnh. Nhiếp Gia rút vào trong lòng ngực ấm áp của lò sưởi Thời Kham ước chừng ngủ đến nắng phơi ba sào mới mở to mắt, liếc mắt một cái người vẫn còn ở bên liền yên tâm trở mình tiếp tục ngủ, một tay còn lại túm áo của Thời Kham không chịu buông tựa hồ sợ người chạy.

Ánh mắt của Thời Kham lộ ra thương tiếc mà âu yếm tiểu quốc quân trong lòng ngực hắn thật chặt, lẵng lặng bồi cậu nghỉ ngơi.

Trước ngày tết còn xa sáu người Huyền Giáp ở tiền tuyến Tây Bắc đã bị Nhiếp Gia triệu về, lúc này đại quân Tây Bắc đều là tàn dư dưới trướng Tư Không Hàn, hơn nữa Tĩnh Vương Quân Trường Duyệt hiện tại cũng đang ở Tây Bắc, đem Huyền Giáp triệu hồi về sẽ chỉ làm Tây Bắc mất khống chế, hơn nữa có khả năng xuất hiện tình huống quân Tây Bắc ủng hộ Tĩnh Vương, như vậy toàn bộ Yến quốc sẽ bị chia nhỏ.

Nhưng tại thời điểm tiểu quốc quân phân phó, Thời Kham cũng không ngăn cản. Hắn hy vọng vương của hắn có thể sống tùy tâm sở dục, cái gì cũng không cần băn khoăn, nếu quân Tây Bắc thật sự có ý phản, hắn phải giết quân Tây Bắc quân cũng chẳng hề gì!

Thực nhanh, 21 người Huyền Giáp đều rút về Trác Lộc thành, lúc này nếu còn nghĩ tới ám sát bạo quân, quả thực khó hơn lên trời, triều thần từng người từng người tức khắc trở nên thông minh hơn nhiều.

Không bao lâu sau chân Nhiếp Gia đã hoàn toàn lành lại, Huyền Giáp kinh ngạc cảm thán thống lĩnh đến tột cùng mang phương thuốc gì về, quả thực chính là thần dược! Đại vương của bọn họ ngày thường bởi vì hai chân tàn tật ho khan một chút cũng cảm giác như bị gãy xương sườn, còn chưa được hai tháng, đã có thể đuổi theo thống lĩnh chạy nhảy khắp nơi. Bọn họ thậm chí còn thấy Đại vương luyện tập bắn, nếu so ra còn vững chắc hơn bọn họ......

Đây đâu phải là trị hai chân, đây rõ ràng là đổi hai cái chân khác!

Đương nhiên, tin tức chân tiểu quốc quân bình phục như lúc ban đầu cũng cũng chỉ có Huyền Giáp cùng một vài cung nhân trong nội cung biết. Tiểu quốc quân không thượng triều, triều thần cùng bá tánh tự nhiên không biết hết. Dù cho có người phái nội gián tới, có 21 người Huyền Giáp phân tán chung quanh, đừng nói nhìn thấy hành tung của tiểu quốc quân, ngay cả cửa cung Xích Vân Cung cũng không thể tiến thêm một bước.

Sau khi cùng luyện kiếm với các Huyền Giáp cả người Nhiếp Gia đầy mồ hôi, buông kiếm rồi cũng không đi tắm thay quần áo, mà vội vàng chạy tới Cần Chính Điện bò lên người Thời Kham đang phê tấu chương sau án thư.

Mỗi lần đều như thế, hơi rời khỏi hắn một lát đã muốn chạy về dính hơn nửa ngày mới bằng lòng tiếp tục làm chuyện của mình. Thời Kham thật ra cũng thường xuyên bồi cậu, cơ hồ ngày ngày một tấc cũng không rời, nhưng thời gian dài tấu chương chất chồng cao ngất, Nhiếp Gia thì hờ hững, hắn chỉ có thể bớt thời giờ nhìn một chút.

"Trường Sinh của ta đã lớn hơn rồi." Thời Kham buông tấu chương trong tay, duỗi tay bắt lấy Nhiếp Gia bám ở trên lưng mình ôm vào trong lòng ngực hôn tới hôn lui. Hắn vui vẻ cực kỳ, vương của hắn lúc trước mới 15-16 tuổi vừa cập quan đã chuẩn bị lên ngôi, bộ dáng cực kỳ gầy yếu, hiện giờ không chỉ hai chân khôi phục như ban đầu, ngắn ngủn hai tháng đã cao hơn một chút, đủ loại dấu hiệu đều đang cho thấy cậu khoẻ mạnh từng ngày.

Nhiếp Gia biết hắn suy nghĩ cái gì, vung nắm đấm tinh tế mảnh khảnh, khoe khoang: "Ta vừa mới nãy suýt nữa đã chém được cánh tay của Huyền Giáp, hắn còn chịu thua ta, ta hiện giờ đủ khả năng cùng ngươi chinh chiến sa trường."

Tức khắc trong lòng Thời Kham căng thẳng, "Những việc này, đều có ta xử lý thay ngươi."

"Ta biết chiến trường rất nguy hiểm." Nhiếp Gia giật giật ngồi ở trên đùi hắn, ôm cổ hắn cùng hắn đối diện nói: "Cho nên ta muốn bảo hộ ngươi. Ngươi ở tiền tuyến vào sinh ra tử, làm sao ta có thể an tâm ở vương cung chờ ngươi?"

Cậu tự nhiên không có quên, một đời này của Thời Kham bị Tư Không Hàn suất binh vây giết ra sao, nghiền xương thành tro. Mỗi khi đọc đến đó, mặc dù là Thời Kham đang ở bên người, Nhiếp Gia cũng che dấu không được mà phát ra lệ khí.

Thời Kham có thể nhìn thấy huyết quang trong mắt cậu, tức khắc tỉnh ngộ, vương của hắn sớm đã không phải là một đứa trẻ nữa.

"Đương nhiên." Hắn thành kính nâng tay tiểu quốc quân hôn lên những đầu ngón tay, câu môi cười nói: "Ta cũng muốn cùng ngươi kề vai chiến đấu, đem thiên hạ thu vào trong tay ngươi."

Nhiếp Gia cười rộ lên, hướng hắn môi hắn cắn một cái sau đó trượt khỏi người hắn, an tâm nói: "Vậy ta đi tắm thay quần áo."

Thời Kham lại túm tay cậu kéo người trở về, sau đó bế lên, "Cùng đi."

Nhiếp Gia nằm ở trên vai hắn cười cười, nhóm Huyền Giáp ở trong chỗ tối mỗi khi nhìn thấy hình ảnh hai người dính ở bên nhau đều hận không thể lấy đao tự sát, âm thầm tự trách không

có bảo vệ tốt Đại vương, thế mà để cho thống lĩnh bọn họ bò được lên long sàng...... Ngày sau bọn họ xuống hoàng tuyền làm sao đối mặt với tiên vương! Trời ạ!

Khi dùng bữa tối, thừa dịp tiểu quốc quân lại ghé vào trên án gõ đôi bảo bối đồng thiết của hắn kêu leng keng, Thời Kham gọi Huyền Giáp đã luyện kiếm cả buổi chiều với cậu tới, hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ một lần nữa.

Huyền Giáp quỳ xuống đất nói: "Hồi thống lĩnh, Đại vương tuy không có nội lực, nhưng kiếm thuật tự có thể thành một phái, đích xác ở trên thuộc hạ. Buổi chiều không địch lại, nếu không phải Đại vương kịp thời thu tay, một cánh tay của thuộc hạ đã giữ không nổi."

Nhưng thật sự quá kỳ quái, tiểu quốc quân tuy rằng tập võ từ nhỏ nhưng mười ba tuổi trải qua sự việc đó, thân thể tổn thương, sa hai chân vừa khỏi đã có một thân công phu có thể thắng được Huyền Giáp? Nên biết 21 người Huyền Giáp tùy tiện lấy một người đã đủ so với trăm người tinh nhuệ, thua ở trong tay tiểu quốc quân, thật sự là thiên phương dạ đàm(?), nếu không phải buổi chiều tận mắt thấy, những Huyền Giáp khác cũng không dám tin tưởng. Rốt cuộc đây cũng không phải người thường tùy tiện xuất hiện, mà là quốc quân từng ngày lớn lên dưới mí mắt bọn họ.

(?): chuyện nghìn lẻ một đêm, như chuyện cổ tích.

Thân thủ của đại vương sắc bén, thật sự đến bọn hắn cũng không thể tưởng tượng đước.

Thời Kham nghe xong lại không cảm thấy khác thường, xác nhận Huyền Giáp không cố tình xuống nước thì âm thầm yên tâm. Nghĩ lại lại cảm thấy mình đang làm điều thừa, tình ý của Đại vương sâu nặng như thế, nếu không có đủ năng lực sao dám tùy hứng đến nơi hung hiểm như chiến trường cùn hắn chứ?

Lúc này phía sau truyền đến một tiếng rầm, tựa hồ có cái gì bị đổ. Thời Kham vẫy cho Huyền Giáp lui, vén bào giác lên đứng dậy trở lại trước án, phát hiện Nhiếp Gia trong lúc đang leng keng leng keng không cẩn thận đụng đám tấu chương hắn vừa mới phê xong rơi xuống đầy đất.

Hắn nhìn Nhiếp Gia còn đang chuyên chú mân mê một vài linh kiện tinh tế, nhịn không được giữa lông mi đều nhiễm một tia ý cười, ngồi xổm xuống nhặt tấu chương lên.

Nhiếp Gia hỏi: "Đó là cái gì?"

"Tin chiến thắng ở Tây Bắc." Thời Kham ngồi ở bên người cậu nói, ôm eo Nhiếp Gia kề sát bên tai cậu chậm rãi nói: "Tuy còn chưa đại chiến với Tề quốc, nhưng những trận chiến nhỏ đều là Đại Yến ta thủ thắng, đã có bảy tám quyển đưa vào trong cung đây."

Bên môi Nhiếp Gia ngưng một tia khinh thường cười lạnh, cậu dựa vào trong lòng ngực Thời Kham, ôm tay hắn càm cây kin sẫm màu nghịch bao tay đen nhánh lạnh lẽo của hắn, "Có phải hay nhắc tới một người?"

"Sao ngươi biết?" Thời Kham cười, ngửi ngửi mùi hương thoang thoảng phát ra từ người cậu cười nói: " Tin chiến thắng từ Tây Bắc Vân mà Huy tướng quân viết, trong vòng nửa tháng Tĩnh Vương cũng trình lên hai quyển. Hai người đều nhắc tới một, Đỗ Vũ Hiền."

"Hắn nguyên bản là tên vô danh tiểu tốt, nhờ đánh lén một đao chém đầu chủ soái đối phương, khiến cho Vân Huy tướng quân cùng Tĩnh Vương chú ý, hai người phát hiện Đỗ Vũ Hiền không chỉ kiêu dũng thiện chiến hơn nữa đa mưu túc trí dụng binh như thần, suất lĩnh quân Tây Bắc nhiều lần thống kích Tề nhân, liên tục bao thắng lợi, quả thật đại tài, hiện giờ đặt cách đề bạt hắn lên làm Tả tiên phong, phải không?" Nhiếp Gia cười nhạo.

Thời Kham câu môi gật gật đầu, "Nếu đúng như lời bọn họ nói thì quả thật vậy, người này đích xác quá được trọng dụng."

"Hắn là Tư Không Hàn, được trọng sinh. Cái gì Đỗ Vũ Hiền chứ, bất quá là ngụy trang thôi." Nhiếp Gia khinh thường.

Thời Kham đối với lời nói của cậu tự nhiên không chút nghi ngờ, chỉ là hơi kinh ngạc nhướng mày. Hắn ôm chặt eo Nhiếp Gia, nhớ tới Tư Không Hàn chính là bị một mũi tên của vương nhà hắn giết chết. Hiện giờ hắn trọng sinh trở về, nói vậy cũng sẽ không lưu tâm với chiến trường, báo thù sẽ là tâm nguyện hàng đầu của hắn.

Người này phải sớm giết mới được!

"Năm sau không bao lâu nữa Tư Không Hàn đại thắng trở về Trác Lộc, đến lúc đó ngươi có thể gặp thấy hắn, không cần đuổi tới tận Tây Bắc." Nhiếp Gia cầm cây kim chầm chậm rãi đẩy mạnh vào trong bao tay Thời Kham.

Ánh mắt Thời Kham không vui nói: "Nếu là Tư Không Hàn, nói vậy Tĩnh Vương cũng sẽ biết. Như vậy, hắn nhất định cố tiến cử tên ' Đỗ Vũ Hiền ' này, có thể thấy được tâm bạo loạn, phải giết!" Dứt lời hắn lại cảm thấy nói lỡ, vương của hắn từ trước tới nay xem Tĩnh Vương như minh châu, chốn chốn dung túng, khi còn bé thậm chí vì hắn suýt nữa bị người ta đánh chết, hắn đối với việc Tĩnh Vương được yêu quý không thể khinh thường, lúc này Tĩnh Vương làm việc vong ân phụ nghĩa, không biết người đó có bao nhiêu thương tâm.

" Nếu ngươu thấy loại lòng lang dạ sói đó khiến ngươi thấy chướng mắt, giết cũng không sao, ta lại cảm thấy, chết là chuyện thống khoái nhất thế gian, một đao hạ xuống thì quá tiện nghi cho bọn họ." Nhiếp Gia vẫn tập trung múa châm điêu luyện, rốt cuộc nghịch xong.

Thời Kham hơi nao nao, mạnh mẽ nắm tay cậu.

"Ta giết Tư Không Hàn, hắn hận không thể ăn sống ta, ta tự nhiên sẽ không đem chuyện hắn trở về thành mối bận tâm." Nhiếp Gia cảm khái, xoay người cười với hắn, "Thế gian này, chỉ có ngươi ở trong lòng ta, trừ bỏ ngươi người khác ở trong mắt ta đều là vật chết."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện