Editor: Gấu Lam
Mọi thứ của cậu đều thật ngọt, Thời Kham lập tức nhéo cằm Nhiếp Gia hôn lên, đem người gắt gao ủng vào trong ngực, sớm gấp không thể chịu nỗi.
Nhiếp Gia ở trên giường có đôi khi nín nhịn tự ngược mình, cho dù là tiếng nói cũng rên rỉ khàn khàn, toàn thân không có nửa phần sức lực đến đôi mắt cũng không mở ra được, chỉ cần Thời Kham nhớ lại một lần, hắn tuyệt đối sẽ không chống lại được. Mỗi khi Thời Kham nhìn bộ dáng kiệt lực buồn ngủ của cậu thì thương tiếc không thôi, nhiều lần không bỏ được vẫn lăn lộn cậu, vì thế đổi thành mỗi ngày lăn lộn một lần, một lần lăn lộn ít hơn vài canh giờ.
Trong điện hai người đang lăn lộn hăng say, hoàn toàn đã quên Tĩnh Vương còn đang chờ bên ngoài.
Trước kia Quân Trường Duyệt trừ bỏ vì Tư Không Hàn cầu tình vẫn chưa từng bị huynh trưởng đối đãi lạnh nhạt, hắn muốn gặp thì gặp, tiến vào Xích Vân Cung không cần thông truyền. Lần này tuy rằng bởi vì muốn cùng Vương huynh hòa hảo trở lại nên mới nhẫn nại tính tình đợi một hồi lâu, nhưng mắt thấy một nén nhang đã trôi qua còn chưa được truyền triệu, Quân Trường Duyệt không khỏi có chút không kiên nhẫn.
Hắn muốn để lão thái giám lại đi thông truyền một lần, lão thái giám lại khuyên hắn sắc trời đã tối không bằng sớm trở về.
Quân Trường Duyệt có chút bực bội, không quan tâm trực tiếp đẩy cửa tự tiện xông vào. Ai cũng không nghĩ đến Tĩnh Vương điện hạ sẽ có hành động như thế, dẫu sao trước kia Đại vương chưa từng để Tĩnh Vương ở ngoài cửa xem như không thấy,cung nhân bên cạnh Quân Trường Duyệt tuy không nghĩ tới nhưng cũng không ngoài ý muốn, trong lúc nhất thời không ai ngăn cản kịp.
Cửa điện bị Quân Trường Duyệt đẩy ra, tẩm điện Xích Vân Cung vẫn giống như trước đây, trống không, chỉ có thêm một cái long sàng.
Lúc này cảnh tượng trên giường làm Quân Trường Duyệt sững sờ tại chỗ, hắn thấy bóng lưng che kín vết cào đỏ thắm, là của một nam nhân thon chắc hữu lực, bên hông treo một đoạn cẳng chân ngó sen tinh tế trắng nõn, ẩn ẩn có thể nghe được tiếng ngâm khẽ hữu khí vô lực.
Quân Trường Duyệt chỉ nhìn lướt qua không kịp xem nhiều hơn, nam nhân trên giường đã hờ hững quay đầu lộ ra mặt nghiêng sắc bén cùng mắt sói lạnh băng, hắn đột nhiên vung tay lên, một đạo kình phong tràn ngập sát khí lập tức đem cửa điện phanh một một tiếng đóng lại, trực tiếp đem Quân Trường Duyệt còn đang sửng sốt đuổi ra ngoài.
Cái trán của Quân Trường Duyệt bị cửa điện đụng vào, đau đớn làm hắn phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến hình ảnh vừa rồi tức khắc tức cũng không dám nhanh chóng quỳ gối trên hành lang, dập đầu bái lạy thật sâu. Mồ hôi trên mặt túa ra như tắm, không thể tin được điều mình vừa thấy.
Bí sự Quân vương không thể mở miệng bị mình bắt gặp được...... Quân Trường Duyệt nhất thời hoảng hốt không thôi, đừng nói hiện tại hắn cùng Vương huynh còn chưa tiêu tan hiềm khích lúc trước, mặc dù trước đây Vương huynh luôn luôn dung túng hắn, Quân Trường Duyệt cũng không dám bảo đảm mình sẽ không bị giáng tội.
Hắn càng nghĩ càng hoảng hốt, rõ ràng quỳ gối trong gió lạnh, toàn thân đều đổ mồ hôi.
Không bao lâu cửa điện mở ra, một đôi huyền hắc võ ủng đạp ở trước mặt Quân Trường Duyệt, còn có một huyết nhận. Thanh âm lạnh băng như sương tuyết hướng về Quân Trường Duyệt, "Ngươi vừa rồi, thấy cái gì?"
Quân Trường Duyệt ngẩng đầu, trong giây lát nhìn thấy một đôi mắt sói như muốn giết người, sợ tới mức hắn hét lên một tiếng ngã xuống bậc thang, sợ hãi dồn dập thở hổn hển nhìn về phía Tu La trên hành lang.
"Ngươi thấy cái gì?" Thời Kham mặt vô biểu tình, trong tay cầm theo huyết nhận đi về phía trước, mũi đao kéo lê trên mặt đất tựa như địa hỏa hoa văng khắp nơi.
Hắn ẩn ẩn có chút tức giận, nhìn Quân Trường Duyệt tựa như nhìn một khối thi thể. Nếu Quân Trường Duyệt nhìn thấy thân thể cùng mị thái của tiểu quốc quân, Thời Kham tuyệt đối sẽ không chút do dự chém đầu hắn!
"Ta thấy ngươi cùng, chân của Vương huynh...... Ngoài ra cái gì cũng không thấy!" Quân Trường Duyệt chưa bao giờ cảm thụ qua loại uy áp cận kề cái chết, hoàn toàn không dám nói dối, rõ ràng chính mình là Tĩnh Vương điện hạ vô cùng tôn quý, lúc này ở trước mặt một ám vệ không chỉ không dám ngẩng đầu thậm chí lá gan cũng muốn nổ tung.
"Lăn." Thời Kham thu đao vào vỏ, sát khí gắt gao nắm chặt yết hầu khiến người hít thở không thông cũng theo đó tiêu tán.
Hắn xoay người trở về trong điện, người giữ cửa nhẹ đóng cửa lại, Quân Trường Duyệt chật vật ầm thầm thở ra một hơi ném lão thái giám dìu hắn đi, bò dậy chạy ra khỏi Xích Vân Cung.
Trong điện, Nhiếp Gia đã hôn hôn trầm trầm ngủ mất, tay còn đang sờ tới sờ lui xung quanh. Thời Kham câu môi cười, đi qua nắm tay cạu, Nhiếp Gia lúc này mới an tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ.
Bên này Quân Trường Duyệt vội vàng chạy về phủ Vân Huy tướng quân, Tư Không Hàn đang hơi có vẻ say rượu ngã ở trên giường, thấy Quân Trường Duyệt tới liền cố gắng lên tinh thần nói chuyện với hắn.
Quân Trường Duyệt đem một màn ở Xích Vân Cung mà mình nhìn thấy thuật lại cho Tư Không Hàn nghe, thanh âm đến bây giờ còn có chút sợ hãi: "Ta tuy chưa thấy qua thống lĩnh Huyền Giáp, nhưng thanh Tu La kia ta tuyệt không nhận sai, nhất định là hắn! Không nghĩ tới hắn vậy mà cùng Vương huynh......"
Hắn đúng lúc ngừng, trong lòng nhảy thình thịch.
Tư Không Hàn nghe xong, nhịn không được chậm rãi phun ra một câu trào phúng: "Khó trách, 21 người Huyền Giáp đều là cao thủ, đặc biệt là thống lĩnh, ta vẫn luôn rất tò mò đến tột cùng là vì nguyên nhân gì có thể để một nhân vật như vậy trung tâm đi theo bên người hôn quân, nguyên lai là như vậy." Gương mặt kia của Quân Trường Sinh, thật là mê người, đặc biệt là một đôi mắt kim sắc lộng lẫy giống như sao trời hai, thế gian khó tìm, hắn nếu không phải quốc quân nói vậy đã sớm thành danh khắp thiên hạ.
"Nguyên lai là anh hùng khó qua ải mỹ nhân." Ánh mắt Tư Không Hàn khinh miệt, giơ tay rót một ly trà lạnh cho Quân Trường Duyệt.
Một tên bắn lén đó của hôn quân, Tư Không Hàn kinh ngạc chớp mắt một cái, sau khi trọng sinh không ngừng suy