Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Vai chính cần phải chết(25)


trước sau

Editor: Gấu Lam

Quân Trường Duyệt cứng đờ đi về phía trước một bước, nâng mắt quét qua, có thể cứu hay không trong lòng đã rõ.

"Chuyện này không có khả năng, mới bốn ngày mà thôi, làm sao lại biến thành như vậy!" Quân Trường Duyệt nhìn ánh mắt cầu cứu của bọn lính, hoảng hốt lảo đảo lui về sau hai bước ngã bệt trên đất.

"Tĩnh Vương điện hạ, ngươi có thể trị được sao?" Nhiếp Gia lạnh lùng hỏi.

Quân Trường Duyệt vô luận như thế nào cũng không thể tưởng được tình hình bệnh dịch sẽ phát triển nhanh như vậy, mặc dù trong tay hắn có biện pháp trị, nhưng hoàn toàn không kịp rồi, trong vòng 3 ngày người trong thương binh doanh đều sẽ chết hết!

Hắn thở gấp gáp hoảng hốt vội quỳ trước người Nhiếp Gia, nước mắt nghẹn ngào bấy lâu rốt cuộc nhịn không được chảy xuống, khóc thút thít nói: "Đây không phải bổn ý của đệ, đệ thật không phải cố ý, Vương huynh, huynh phải tin đệ, nếu đệ biết tình hình bệnh dịch sẽ hung hãn như vậy thì có giết đệ, đệ tuyệt đối không mang ôn dịch tiến vào đại doanh. Đệ thật sự không nghĩ tới sẽ như vậy...... Vương huynh huynh hẳn biết, thần đệ thấy con chó con mèo uổng mạng cũng đau lòng hồi lâu, huống chi là 800 nhiều mạng người, là hành động vô tâm của thần đệ......"

Quân Trường Duyệt chỉ lo tự bảo vệ mình, dưới tình thế cấp bách hoàn toàn không rảnh lo đang trong tình thế nào.

Lời vừa ra tới, mặc kệ là ai, đều khiếp sợ đau lòng nhìn Quân Trường Duyệt.

"Ngươi có phải cố ý tạo thành tình trạng như hiện giờ hay không, còn quan trọng sao?" Nhiếp Gia dùng một chân đá văng Quân Trường Duyệt ra.

Cơ Giai Dung giận không thể nhịn một phen túm lấy Quân Trường Duyệt, lạnh giọng chất vấn: "Ôn dịch là ngươi mang vào đại doanh? Vì cái gì, ngươi vì cái gì muốn làm như vậy! Bọn họ kính yêu ngươi như thế, ngươi là đệ đệ của Đại vương, họ cũng là con dân của ngươi, ngươi vì sao lại hại bọn họ!"

"Ta không có, ta không có! Ta không phải cố ý!" Quân Trường Duyệt xô Cơ Giai Dung ra dự định chạy trốn, lại bị Cơ Giai Dung tát một bạt tai khiến cả người lảo đảo.

Nàng đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Quân Trường Duyệt, hung hăng cắn răng, "Ngươi nếu không phải đệ đệ của Đại vương, ta nhất định băm ngươi ra!"

Không có tướng lãnh nào ngăn hành vi dĩ hạ phạm thượng của nàng, nếu không phải Đại vương ở đây bọn họ không dám làm càn, cũng hận đến mức muốn đâm Tĩnh Vương mấy đao! Hắn cũng không biết vì sao lại điên loạn như thế, ở thời điểm mấu chốt mang ôn dịch của Đan Dương Quận tiến vào đại doanh, khó trách tình hình bệnh dịch lại đột nhiên tiến triển nhanh chóng, hắn lấy mạng của toàn quân ra đùa giỡn, nếu không phải điên rồi thì chính là muốn phản quốc! Đáng giết!

Mắt của các binh lính trong doanh đều đó lên, nguyên lai không phải thiên tai mà là nhân họa, còn tưởng rằng là đồng liêu vô tâm, lại thế nhưng là Tĩnh Vương cố ý. Đột nhiên biết được chân tướng, làm các binh lính bệnh nặng trừ bỏ căm hận trong lòng, còn có một ít cảm giác bị phản bội.

Đây là ĩnh Vương điện hạ bọn họ vẫn luôn kính yêu có thừa.

"Tĩnh Vương điện hạ hợp mưu cùng Triệu Vô Thương? Vậy Triệu Vô Thương không biết đã cho điện hạ chỗ tốt gì, thế nhưng khiến ngài cam nguyện sát hại con dân của mình." Vân Huy tướng quân rống giận chất vấn.

Cái mũ phản quốc bị chụp vào đầu, Quân Trường Duyệt tức khắc bối rối, khóc lóc giảo biện: "Không có! Ta chưa bao giờ gặp mặt Triệu Vô Thương, ta chỉ là muốn phương thuốc trong tay Vương huynh để chữa tay cho Tả tiên phong thôi, ta chưa từng nghĩ tình hình bệnh dịch sẽ nghiêm trọng như vậy, ta thật sự không cố ý."

"Tĩnh Vương điện hạ thật đúng là có giao tình không cạn với Đỗ Vũ Hiền, vì một bàn tay của Đỗ Vũ Hiền, thế nhưng muốn lấy hơn tám trăm mạng người tới đổi." Tả tướng quân hừ lạnh một tiếng, nói xong lại che mặt ho khan, phun ra một ngụm máu dính đầy tay áo.

"Đỗ Vũ Hiền đâu? Nào biết có phải hắn ở bên xui khiến hay không!" Cơ Giai Dung hỏi.

Thân binh nói: "Tướng quân, Đỗ Vũ Hiền sớm đã không ở trong doanh, không biết tung tích."

Ánh mắt Vân Huy tướng quân tối lại: "Xem ra chạy trốn rồi."

Toàn quân xúc động phẫn nộ, thật sự không thể tiếp thu được chuyện hoang đường như vậy, một Vương gia một tiên phong, ngày xưa đều là người bọn họ kính trọng, vậy mà hiện giờ vì tư lợi bản thân mà gây ra tai họa táng tận thiên lương, bọn họ lúc trước bởi vì hai người này mà oán hận Đại vương!

Nhiếp Gia đứng ở một bên lẳng lặng thưởng thức bộ dáng Quân Trường Duyệt như sắp hỏng đến nơi, cậu đương nhiên biết Quân Trường Duyệt không cố ý, mục đích của hắn rất đơn giản, chỉ là muốn thứ gọi là phương thuốc tục mạch trong tay mình mà thôi, để Tư Không Hàn một lần nữa cầm kiếm lên. Hắn đích xác không muốn hại người, cho nên khi vừa nhìn thấy tình hình bệnh dịch vượt qua phạm vi khống chế của hắn, mới vừa sợ chết lại trọn lẫn hổ thẹn tự trách, tư vị nhất định rất tiêu hồn.

"Người tới!" Cơ Giai Dung hiệu lệnh: "Phái người điều tra, đuổi theo Đỗ Vũ Hiền bắt về thành!"

"Không cần." Nhiếp Gia ngăn lại thân binh đang muốn ra ngoài, hướng về phía lu nước thật lờn đã được mang đến, thanh sắc đạm mạc nói: "Lúc này Đỗ Vũ Hiền sớm đã đến Thanh Hào Quan tiến đến Trác Lộc, đuổi không kịp rồi, thôi."

Trong lòng các tướng lĩnh căng thẳng, tức khắc có dự cảm bất hảo.

"Cầm đao tới." Nhiếp Gia nhìn mặt nước nhẹ giọng phân phó.

Một Huyền Giáp lập tức dâng một thanh đao đi săn tinh xảo.

Mọi người không biết cậu muốn làm gì, cũng không biết Đại vương bỗng nhiên đem đến lu nước lớn như thế là có ý gì.

Trong ánh mắt vừa bình tĩnh lại tò mò của mọi người ở đây, Nhiếp Gia vuốt ve hoa văn trên thân đao, cầm tiểu đao dạo một vòng trên cổ tay trắng nõn, sau đó đột nhiên phun ra một tia máu, miệng vết thương cắt xuống không biết sâu bao nhiêu, máu cứ tuôn ra tràn xuống lu nước, rất nhanh khiến lu nước nhuốm một màu đỏ.

"Đại vương! Ngài làm gì vậy!" Các tướng lĩnh cùng bọn lính giật nảy mình, căn bản không kịp ngăn cản.

Lá gan chúng Huyền Giáp như muốn nứt ra: "A a a a a a! Đại vương!"

Nhưng nhìn thái độ Đại vương ở đó, cũng không có người nào dám cản, mà chỉ dám sai người lặng lẽ trở về trướng vua thông báo cho thống lĩnh, chuyện lớn cỡ này cũng cũng

chỉ có thể để thống lĩnh tới làm chủ.

Nhiếp Gia giơ tay ngăn bọn họ ồn ào, sắc mặt rõ ràng trắng bệch, lại còn ào ào bỏ tay vào trong nước. Thân thể hắn chính là vật dẫn dị năng, chuyện tới hiện giờ, Nhiếp Gia cũng không nghĩ tới vẫn luôn để lại mạng sống cho Quân Trường Duyệt là vì ôn dịch, thế mà vẫn chỉ có thể dùng hạ sách này để giải quyết ôn dịch.

Toàn quân trầm mặc, không biết quân vương đã đổ ra bao nhiêu máu, cả một lu nước đều tràn ngập máu tươi. Nhiếp Gia cảm thấy không sai biệt lắm, dị năng đã tiêu hao quá mức thoáng cái sạch bách, trên người cậu toàn vô lực khí, trước mắt từng đợt biến thành màu đen cơ hồ nhìn không thấy bóng người, không chống đỡ nổi thân thể lảo đảo ngã về sau được các tướng lĩnh cuống quít tiến lên đỡ, nhưng có một bóng đen từ trong đám người bay vút ra.

"Trường Sinh!" Thời Kham từ phía sau nâng eo Nhiếp Gia bế ngang cậu lên, không thể nào nghĩ đến hắn vừa dời mắt một cái, trước mắt đã hiện ra một màn này, khó trách hắn vừa rồi không cho mình đi theo! Thời Kham hối hận đến mày nhăn lại, hô hấp cuồn cuộn năng nề hơn.

Nhiếp Gia hữu khí vô lực dựa vào trên vai hắn, "Ta không có việc gì, ngươi phân phó bọn họ...... Mỗi người một chén, rót hết."

Thời Kham phân phó Huyền Giáp một câu, nói với Cơ Giai Dung sắc mặt tái nhợt: "Mang một quân y tới."

Dứt lời hắn ôm Nhiếp Gia nhanh chóng trở về trướng vua, quần áo tưởng như bốc cháy, bước đi đều bởi vì hoảng hốt mà có vẻ hỗn loạn.

"Ta thật sự không có việc gì, nghỉ ngơi cả đêm thì tốt rồi." Nhiếp Gia đến nói chuyện cơ hồ như không phát ra thanh âm, cậu nằm ở trên giường nhìn mặt nghiêng của Thời Kham vừa nghiêm túc lại đau lòng băng bó miệng vết thương cho cậu, nhịn không được lặp lại một lần lại một lần.

Thời Kham không phản ứng cậu, hô hấp vẫn nặng nề như vậy, hắn trầm mặc không lên tiếng khién Nhiếp Gia có chút thấp thỏm.

"800 người tuy đối với binh lực không tạo thành ảnh hưởng lớn, nhưng mặc kệ là giết hay là tùy ý để bọn họ chết đi, ôn dịch tồn tại sẽ khiến quân tâm rung chuyển, không thể chống đỡ Triệu Vô Thương, ta không có biện pháp khác." Nhiếp Gia tìm một lí do nghe rất có đạo lý, đáng thương túm tay áo Thời Kham.

Thời Kham thật cẩn thận băng bó miệng vết thương cho cậu, thấy không còn máu nữa mới yên tâm.

Nhiếp Gia lao lực mà đứng dậy muốn bò lên người Thời Kham, cọ cổ hắn nói: "Ngươi giận ta sao? Ngươi không được giận ta."

Thời Kham than nhẹ một tiếng ôm Nhiếp Gia vào trong ngực, vẫn chỉ là thiếu niên nho nhỏ, ngồi ở trên đầu gối hắn vừa vặn có thể ôm vào trong cõi lòng.

"Ta làm sao có thể giận ngươi?" Thời Kham thương tiếc cực kỳ, nghe lời nói vừa rồi thì hô hấp của hắn như run rẩy, hắn nói: "Ngươi trước kia có phải cũng từng thương tổn bản thân hay không? Ta đã sớm nghe đến trận chiến thảm thiết của Quân đội Tự do các ngươi ở Klad Star, ai mà không chết tại chỗ thì đều có thể cứu về, có phải ngươi cũng từng dùng phương thức như vậy thương tổn mình hay không?"

Nhiếp Gia sau khi nghe được mặt sắc mặt liền thay đổi, khiếp sợ từ trong ngực Thời Kham ngẩng đầu lên, trong mắt ba quang lưu chuyển, không thể tin tưởng.

"Ngươi hứa với ta, Nhiếp Gia, ngươi về sau sẽ không dùng phương thức này để cứu người nữa." Thời Kham nâng mặt cậu lên, thâm tình lại trịnh trọng, trong mắt hắn tràn đầy lệ quang nhỏ vụn, cảm tình mãnh liệt không thể chôn giấu, phảng phất người trong mắt là tánh mạng của hắn.

"Ngươi...... Ngươi có ký ức?" Nhiếp Gia đột nhiên có chút không biết làm sao.

Cơ Giai Dung lúc này mang theo quân y sốt ruột hoảng hốt tiến vào, Thời Kham chỉ đạm mạc đảo mắt qua nhìn, "Đi ra ngoài."

Cơ Giai Dung lo lắng an nguy của Đại vương, không biết thống lĩnh bảo nàng dẫn quân y tới rồi lại đuổi nàng đi là có ý gì, nhưng nhìn thấy Đại vương trong nháy mắt tuôn trào nước mắt còn nhào vào lòng thống lĩnh, tức khắc cũng không dám lắm miệng, lại mang quân y lui ra.

"Ngươi vẫn luôn có ký ức sao?" Nhiếp Gia ôm cổ Thời Kham, không biết là ủy khuất hay là cao hứng ô ô nuốt nuốt nước mắt vào.

"Lúc trước không có, vừa nãy bị ngươi kích thích xong đã tham phá được một vài số liệu, khả năng lần luân hồi tiếp theo sẽ không nhớ rõ, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, cho dù ý thức của ta bị đồng hóa số liệu với thế giới, ta đều vô cùng yêu ngươi, thời thời khắc khắc đều yêu ngươi." Thời Kham ôm chặt Nhiếp Gia, trịnh trọng tuyên bố, ngữ khí lại tràn đầy thâm trầm đau đớn.

Tại thế giới trước, ôm cơ thể cùng nhiệt độ như thế, mọi khi đều chỉ có thể chờ thế giới kết thúc chỉnh hợp lại số liệu hắn mới có thể đào ra từ trong hồi ức. Hắn đau lòng không cách nào truyền đạt được, thời thời khắc khắc đều ngăn không được trạng thái lo lắng của hắn, cũng may...... Nhiếp Gia của hắn vẫn luôn nỗ lực.

Hai người tâm sự với nhau một lát, thể lực của Nhiếp Gia thật sự chịu đựng không nổi, rồi lại không chịu ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ.

"Ta tỉnh rồi lỡ như không nhìn thấy ngươi thì sao?" Nhiếp Gia nắm chặt ngón tay Thời Kham hỏi.

Thời Kham nhìn cậu ôn nhu, "Ít nhất một đời này ta sẽ luôn bồi ngươi, yên tâm đi, ngươi nghe lời ngủ ta mới thương ngươi."

Nói xong hắn đặt tay lên mắt Nhiếp Gia, Nhiếp Gia ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bỏ tay ra cũng không mở mắt nữa. Thời Kham lẳng lặng bồi bên cậu một hồi, nghe thấy hô hấp Nhiếp Gia ổn địn mới lặng lẽ rút ngón út của mình ra, duỗi tay cầm cây quạt bên cạnh quạt cho cậu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện