Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà ra khỏi thư phòng, chỉ một lòng nghĩ đến chuyện của Tạ Hành Dữ, vẫn không phát hiện ra ánh mắng lạ thường của anh trai.
Nếu ngay cả Tạ Cẩn cũng cảm giác được con trai mình không thích hợp, chứng minh biểu hiện của Tạ Hành Dữ rất rõ ràng.
Có thể cậu ấy đã nói chuyện riêng với cha mình như "Phải khiến Chu Diệp mất tất cả" hay "Bắt được người sai khiến phía sau và khiến gã phải ăn miếng trả miếng, tiêm cho gã thuốc gây ảo giác."
Tạ Hà càng nghĩ càng thấy việc nghiêm trọng, nhíu chặt mày, đột nhiên nghe thấy điện thoại di động đổ chuông.
Điện thoại anh vẫn luôn để trong phòng ngủ, điện thoại vang lên trên ghế sô pha hẳn là của Tạ Hành Dữ.
Vì vậy anh nói vọng vào trong phòng bếp: "Hành Dữ, điện thoại của cậu!"
"Đến đây." Tạ Hành Dữ cầm điện thoại nhìn dãy số gọi đến, khuôn mặt cậu lộ vẻ vui mừng: "Alo, mẹ?"
Tạ Hà khựng lại.
Mẹ Tạ Hành Dữ? Là chị dâu anh sao?
Anh mới chỉ xem qua phần tóm tắt của cuốn tiểu thuyết này, đoạn tả về mẹ Tạ Hành Dữ cũng không nhiều.
Anh lục lại ký ức của nguyên ngủ, biết được cô tên Lâm Vãn, nhỏ hơn Tạ Cẩn vài tuổi.
Hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, sau khi Lâm Vãn tốt nghiệp thì kết hôn cùng Tạ Cẩn.
Nhà Lâm cũng là hào môn, mặc dù không khoa trương như nhà Tạ nhưng hai người có thể coi là môn đăng hộ đối.
Cha Tạ Cẩn và cha Lâm Vãn là anh em chí cốt*, luôn muốn hai người họ một sinh nam một sinh nữ rồi để chúng nó lớn lên cùng nhau.
Vậy nên hai người cha của Tạ Cẩn Lâm Vãn đã hứa hẹn làm thông gia từ khi họ còn bé rồi.
Sau đó hai người cũng thích nhau, có thể gọi là một đôi trời sinh.
*Gốc là "吾命": Ngô mệnh – "ngô" ở đây là "tôi", kiểu là định mệnh của tôi ấy.
Có một câu như này " Đắc chi, ngô hạnh, thất chi, ngô mệnh – 得之,吾幸,失之,吾命" của Từ Chí Ma, nghĩa là " Tôi sẽ tìm một tri kỷ duy nhất trong biển người mênh mông, được, thì là hạnh vận của tôi, không được, là số mệnh của tôi." (Tham khảo: Hoa Sinh Anh Ca)
"Mai mẹ về rồi sao?" Tạ Hành Dữ hơi ngạc nhiên, ngồi xuống cạnh Tạ Hà "Không phải mẹ nói cuối tháng mới về được sao? Sao lại về sớm như vậy?"
Tạ Hà chăm chú lắng nghe, nghe đầu dây bên kia nói: "Mẹ nghe bên các con xảy ra chuyện rồi, bắt được tội phạm mê gian ở buổi tiệc rượu à? Còn làm liên lụy đến Tiểu Hà nên mẹ muốn về sớm một chút.
Đúng lúc bên này có khả năng sẽ mưa bão mấy ngày tới, chọn ngày không bằng gặp ngày nên đặt vé máy bay về vào ngày mai luôn."
Giọng nói này nghe khá trẻ trung, chỉ dựa vào tuổi tác thì hoàn toàn không thể biết được người nói chuyện đã làm mẹ rồi.
Tạ Hành Dữ: "Vậy ngày mai khi nào mọi người về đến nơi? Con đi đón mọi người về."
"Tầm khoảng 3 giờ chiều."
"Vâng.
Mẹ nói cho cha biết chưa?"
"Cái đồ chết tiệt đó." Lâm Vãn hừ một tiếng "Lại vùi mình tăng ca ở công ty, gọi mười cuộc điện thoại thì tám cuộc đang bận họp, mỗi ngày còn thân với công việc hơn là thân với mẹ, sao không đi đăng ký kết hôn với công ty luôn đi?"
"Cái này..." Tạ Hành Dữ hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định giải thích chút chút cho cha mình "Hôm nay cha thật sự không tăng ca, về nhà từ sớm rồi."
"Vậy sao, đúng là hiếm lạ thật đó."
Tạ Hà yên lặng uống một ngụm nước, Tạ Hành Dữ lại nói: "Ông nội đâu ạ?"
"Đi theo người ta ăn gì mà...!món ngon đặc sản địa phương? Dù sao mẹ không quen ăn mấy đồ đó nên không đi theo ông, về sớm để thu dọn đồ đạc chút, ngày mai về nước." Lâm Vãn nói "À, đúng rồi.
Mẹ mua chocolate con nhờ mẹ rồi, mai mang về cho con."
Tạ Hành Dữ khóe môi hiện lên ý cười: "Cảm ơn mẹ, con biết chắc chắn là mẹ đáng tin cậy hơn cha mà."
"Chà, lời này mẹ thích nghe." Giọng điệu Lâm Vãn vui sướng "Nói với cha con mẹ ngày mai về —— ngày mai gặp."
Tạ Hành Dữ vô cùng thành thạo mà "Bán đứng cha lấy lòng mẹ", cúp điện thoại quay đầu sang: "Hay là...!Mai chú nhỏ đi cùng con nhé? Dù sao đợi ở đâu thì cũng là đợi, không bằng đi ra ngoài đi dạo."
"A?" Tạ Hà bị điểm danh giật mình, ậm ừ nói "Không thì cậu bảo cha cậu đi cùng đi, bảo tôi đi...!không phù hợp cho lắm."
"Sao lại không phù hợp? Cha con chắc chắn sẽ không rảnh lúc ba giờ chiều.
Hơn nữa không chỉ có mẹ con về, mà còn có cả ông nội về nữa." Tạ Hành Dữ tỏ vẻ đáng thương "Nếu chú nhỏ không đi cùng thì con chỉ có thể đi một mình đến sân bay đón người thôi, cô đơn lắm đó."
Tạ Hà không chịu được dáng vẻ cậu giả vờ đáng thương, vội vàng dời mắt.
Nghe thấy hai chữ "Ông nội" được Tạ Hành Dữ nhắc đến, trong đầu anh tự động hiện ra gương mặt của Tạ Tu Quân.
Dựa vào ký ức của nguyên chủ, Tạ Tu Quân rất thích con gái.
Sau khi sinh được một đứa con trai thì vẫn luôn muốn sinh thêm một đứa con gái, nhưng vợ ông sinh xong thì sức khỏe trở nên không tốt lắm.
Vì vậy dù ông muốn có con gái nhưng không nỡ để vợ mình chịu khổ.
Vì thế rất nhiều năm sau, ông đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi một đứa, chính là nguyên chủ.
Quá trình nhận nuôi cũng rất kịch tính, "Tạ Hà" nhỏ còn gầy hơn so với bây giờ, thích nuôi tóc dài nên bị Tạ Tu Quân nhận nhầm thành con gái.
Khi đó Tạ Tu Quân nhìn một cái đã thích đứa nhỏ này, lập tức muốn nhận nuôi nó.
Lúc ông hỏi nhân viên làm việc ở trại trẻ mới phát hiện ra là nhầm giới tính, chuyện ồn ào đến cực kỳ xấu hổ.
Nhưng ông đã nói với nguyên chủ rằng "Về nhà cùng bác đi", giờ không thể rút lời được, sợ sẽ làm tổn thương đứa nhỏ.
Nên ông đành đâm lao thì phải theo lao, mang nó về nhà.
Vậy nên Tạ Tu Quân đã có một cậu con trai.
Tạ Hà cảm thấy có chút bùi ngùi khi nghĩ đến những điều