Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà yên lặng ngồi trong phòng ngủ một lúc.
Mãi đến tận khi Tạ Cẩn về nhà và gọi anh đến thư phòng để nói chuyện.
Lòng Tạ Hà thấp thỏm —— Trước khi xuyên vào trong sách thì anh đã làm một người thầy giáo được mười năm rồi.
Trước nay chỉ có anh tìm người khác đến để nói chuyện, đây là lần đầu tiên anh bị người ta gọi đi nói chuyện.
Anh đi lướt qua Tạ Hành Dữ, theo Tạ Cẩn vào thư phòng.
Không thể không nói hai cha con này trông rất giống nhau.
Tạ Cẩn nhìn trẻ hơn nhiều so với tuổi thật của y, người người đều rất ngạc nhiên mỗi khi nghe người khác nói y có một đứa con trai đang học đại học.
"Ngồi đi." Tạ Cẩn đẩy một tách trà nóng cho anh rồi ngồi xuống ở phía đối diện: "Vừa rồi lão Tần* đã nói cho anh rồi —— Tiểu Hà, anh chỉ có một người em trai là em, nếu em có chuyện gì khó xử thì nhất định phải nói với anh cả, tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy."
*Mình để nguyên lão Tần ở đây vì chưa biết thay bằng gì TT
Tạ Cẩn nói hơi nhanh, lông mày nhiu lại, y từ bên ngoài trở về còn chưa kịp thay quần áo, hiển nhiên đang rất nôn nóng.
Tạ Hà vừa nhấp một ngụm trà, suýt chút nữa bị sặc vì lời nói của y, vội đáp: "Lão Tần hiểu lầm rồi, em thật sự không muốn tự sát."
"Vậy em định làm gì với nhiều thuốc ngủ như vậy?"
"Bởi vì...!gần đây em luôn khó ngủ, cho nên trước khi đi ngủ đã mua thuốc để uống, vừa mở lọ thuốc ra thì vô tình làm đổ, đúng lúc lão Tần đi vào nhìn thấy."
Tạ Hà thật sự không giỏi nói dối.
Lúc nói những lời này anh cũng không dám ngẩng đầu lên, căng thẳng đẩy mắt kính trên sống mũi, giọng điệu rất chột dạ.
Thật sự rất khó để anh thừa nhận bản thân muốn tự tử, nhưng "Uống thuốc hỗ trợ giấc ngủ" cũng là một lời nói dối.
Tạ Cẩn nghi ngờ liếc nhìn anh, hiển nhiên là y không tin nhưng cũng không tiếp tục ép buộc nữa: "Thuốc ngủ không phải là thứ tốt, có thể tránh uống càng nhiều càng tốt.
Nếu em thật sự không thể ngủ được thì có thể ra ngoài chạy bộ hai vòng, vận động mệt mỏi sẽ khiến em tự nhiên chìm vào giấc ngủ."
Tạ Hà: "..."
Chạy bộ...!để giúp ngủ ngon?
"Khụ, ý của anh là" Dường như Tạ Cẩn cũng cảm thấy đề nghị này không thích hợp nên vội vàng bổ sung: "Lúc không có việc gì thì em cũng nên đi ra ngoài nhiều một chút, đi dạo, phơi nắng, nói chung đều tốt cho sức khỏe, đừng cứ ở nhà chán nản."
Tạ Hà nhớ lại một ít ký ức của nguyên chủ —— Sức khỏe của "Tạ Hà" trước đây vẫn luôn không tốt, tính cách thì lầm lì, cả người trông nhợt nhạt và u ám, không ai dám lắm bạn với hắn.
Tạ Cẩn sợ hắn ở ngoài một mình sẽ xảy ra chuyện gì nên để hắn dọn vào nhà mình, đặt dưới mí mắt.
Ai ngờ "sự quan tâm của anh cả" này khiến Tạ Hà tức giận, cảm thấy anh trai là người đạo đức giả, càng ngày càng thêm ghét y, ở nhà rất ít khi nói chuyện và không bao giờ ăn cơm cùng với họ.
Thầy Tạ âm thầm thở dài, cảm thấy tính cách không tin tưởng được ai này của nguyên chủ tuyệt đối không thể không liên quan đến thời thơ ấu bi thảm.
Anh mỉm cười với Tạ Cẩn, cố hết sức để biểu hiện thiện ý với y: "Anh cả, em thật sự không sao."
Tạ Cẩn cả kinh khi nghe được lời này, vẻ mặt thành thục chững chạc của y bị phá vỡ, lộ ra vẻ kinh ngạc tột cùng, mỗi khẽ run, như không tin vào chính tai của mình: "Em...!gọi anh là gì?"
Tạ Hà đang mù mờ thì nghe thấy đối phương nói tiếp: "Nhiều năm như vậy, cuối cùng em cũng chịu gọi anh một tiếng "anh cả" rồi?"
Một tiếng gọi "Anh cả" khiến Tạ Cẩn vui mừng ra mặt, kích động đi tới đi lui, trong miệng không ngừng nói "Được", sau đó vươn tay vỗ nhẹ lên vai Tạ Hà: "Tiểu Hà, ngày hôm qua là do anh cả không tốt, không nên nói nặng lời với em như thế —— Như vậy đi, em có muốn cái gì không, anh cả sẽ cho em, coi như...!bồi thường một chút."
Tạ Hà nhìn vẻ mặt không giấu được vui mừng của y, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Gọi một tiếng anh cả cũng làm Tạ Cẩn vui mừng như vậy, rõ ràng nguyên chủ có lựa chọn tốt hơn, cần gì phải khiến mối quan hệ với gia đình trở nên tồi tệ đến vậy?
Anh lắc đầu: "Không phải lỗi của anh cả, anh cả không cần xin lỗi em."
Hôm qua hai anh em đã cãi nhau vì một mâu thuẫn nhỏ, suy cho cùng cũng là vì Tạ Hà gây chuyện trước khiến Tạ Cẩm thật sự rất tức giận nên đã mắng những lời như "Không có lương tâm".
Tạ Cẩm càng cảm động hơn khi nghe thấy anh nói như vậy, người em trai luôn không vâng lời vậy mà bây giờ lại rất vâng lời —— anh lặng lẽ ngồi đó cầm tách trà và ngoan ngoãn hơn bao giờ hết, một chút hơi nóng mờ mịt phả lên mắt kính, khi anh cười, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt kia như có sức sống, khiến cả người anh mềm mại lạ thường.
Tạ Cẩm thật sự không nhịn được mà đưa tay xoa xoa mái tóc của em trai, sợi tóc rất mềm, giống như lông mèo vậy.
Tạ Hà sửng sốt.
Sau khi trưởng thành, chưa từng có người nào chạm vào đầu anh như thế này.
Tạ Cẩm chuyển ghế ngồi đến trước mặt anh, lại ngồi xuống bên cạnh anh: "Anh cả nhớ trước đây em từng nói muốn mua bất động sản mới, thế nào, em có tính toán gì hay không? Em định mua ở đâu? Em muốn yên tĩnh hay muốn hoàn cảnh hợp lòng người? Em nói cho anh cả biết, anh cả giúp em xử lý."
Tay Tạ Hà run lên, nước trà trong chén gần như trào ra ngoài, anh kinh nghi (ngạc nhiên nghi ngờ) liếc nhìn người đối diện rồi nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Đây là hào môn à? Nói mua nhà là mua nhà à?
Trước kia anh đã chăm chỉ cần cù phấn đấu làm việc mười năm mới mua được một căn hộ ở chung cư, khoản vay mua nhà anh còn chưa kịp trả thì đã nói lời tạm biệt với nhân thế, nhà mới vừa được tranh hoàng xong một ngày anh cũng chưa kịp ở.
Bây giờ ông trời có mắt, cuối cùng cũng chịu chiếu cố anh một lần, để anh trải nghiệm cuộc sống vô lo vô nghĩ của một gia đình hào môn?
Tạ Hà nhất thời có chút cảm khái, lắc đầu nói: "Không cần, tạm thời không muốn."
Tạ Cẩn lại hỏi: "Vậy...!Anh cả đổi cho em một chiếc xe mới nhé? Chiếc xe kia của em đã rất lâu chưa đổi rồi phải không?"
Tạ Hà xua tay liên tục.
Cả hai đề nghị đều bị từ chối, Tạ Cẩm suy nghĩ một lúc: "Anh biết rồi, anh sẽ giúp em giành được cổ phần của công ty với cha, em yên tâm, chuyện này chắc chắn..."
"Anh cả!" Tạ Hà vội vàng chặn lời y, sợ tiếp theo y sẽ đề xuất cho mình một tiểu hành tinh không tên, anh thở dài: "Em không cần gì cả, có thể ở bên sinh hoạt cùng mọi người, có thể được người nhà quan tâm chăm sóc, em đã cảm thấy mãn nguyện rồi."
Tạ Cẩm há miệng king ngạc không nói nên lời, kích động đến mức đột nhiên ôm chặt em trai vào trong ngực: "Thật xin lỗi, trước giờ...!anh cả đã trách nhầm em rồi."
Tạ Hà không giãy dụa, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương qua lớp quần áo mỏng truyền đến người mình, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.
Từ "người nhà" này, hoàn toàn xa lạ với anh.
Theo một khía cạnh nào đó, thân thế của anh và nguyên chủ rất giống nhau.
Cả hai đều lớn lên trong trại trẻ mồ côi, điểm khác biệt duy nhất là nguyên chủ được người nhà họ Tạ nhận nuôi, còn anh từ trước tới nay vẫn luôn một mình.
Vì vậy anh vẫn luôn không thể hiểu được vì sao nguyên chủ lại lấy oán trả ơn với cha mẹ nuôi của hắn, bởi vì đối với anh, được nhận nuôi là một điều vô cùng may mắn.
Đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của những người từng muốn nhận nuôi anh khi biết được tình trạng sức khỏe thì tiếc nuối mà từ bỏ.
Bị vứt bỏ quá nhiều lần, anh đã không còn nhớ rõ "Lòng mang hy vọng" là hương vị gì.
Anh vừa hâm mộ sự may mắn của nguyên chủ, vừa hận vì hắn không biết quý trọng.
Cũng may ông trời có mắt, cho anh một cơ hội được làm lại từ đầu, bù đắp cho anh "Tình thân" muộn màng này.
Tạ Cẩn ôm anh hồi lâu mới buông anh ra, Tạ Hà một mình trở lại phòng ngủ, hơi vươn vai, trong lòng âm thầm thở nhẹ một hơi.
Có lẽ mối nguy về thuốc ngủ đã được hóa giải.
Nếu anh muốn sống ở trong thế giới này, đầu tiên anh phải xây dựng mối quan hệ thật tốt với người nhà.
Dường như hơi ấm mà Tạ Cẩn để lại khi ôm anh vẫn chưa tan hết, Tạ Hà trong lòng cảm động, hốc mắt có chút đỏ lên.
Anh vào phòng tắm rửa mặt, ngẩng đầu lên đối mặt với chính mình ở trong gương.
Anh không khỏi cảm thấy kinh ngạc —— Làm thế nào mà "Tạ Hà" trong cuốn sách này lại giống anh đến như vậy?!
Anh ghé sát vào gương và quan sát kỹ khuôn mặt của mình, có một nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt trái, vị trí nốt ruồi cũng giống như nốt ruồi của anh.
Anh tháo kính trên sống mũi ra và nhìn độ dày của tròng kính,