Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tài xế nuốt nước bọt, cảm thấy bản thân hình như đã biết điều gì đó mà hắn không nên biết, cả người cứng đờ ngồi vào ghế lái, cơ thể dựng thẳng đứng.
Hai mắt hắn chăm chú nhìn về phía trước, đến tận khi Tạ Hành Dữ quay lại vào hai mươi phút sau, hẵn vẫn đang giữ nguyên tư thế này.
Tạ Hành Dữ mở cửa lên xe, lần này cậu không ngồi ghế phụ lái nữa mà ngồi ghế sau, giúp Tạ Hà đang ngủ và mình thắt dây an toàn.
Cậu không nghe thấy tiếng tài xế khởi động xe, nghi hoặc ngẩng đầu: "Sao còn chưa đi?"
Tài xế như tỉnh mộng, lúc này mới khởi động xe, cẩn thận nhìn Tạ Hành Dữ qua kính chiếu hậu, thử nói: "Cái đó...!cậu và cậu hai...!Cậu cả có biết không?"
Âm thanh của hắn quá nhỏ, Tạ Hành Dữ không nghe rõ: "Cái gì?"
"À tôi nói là, hôm nay cậu với cậu hai ra ngoài chơi muộn như thế này đã báo trước với cậu cả chưa? Bây giờ có cần tôi gọi điện thoại cho cậu cả không?"
"Không cần, tôi đã nói với cha hôm nay có thể sẽ về muộn một chút rồi." Tạ Hành Dữ liếc mắt nhìn thời gian "Hiện tại cũng chưa quá muộn, về nhà đi."
Đã nói sẽ về muộn một chút...!
Nói cách khác cậu cả biết bọn họ tới tham gia hoạt động ngày lễ Thất Tịch cho cặp đôi, còn biết bọn họ có khả năng sẽ "nhân tiện" làm ra chuyện gì đó có thể xảy ra giữa người trưởng thành.
Hơn nữa cậu cả cũng không phản đối, xem như là ngầm đồng ý rồi.
Một người là em trai, một người là con trai, vậy mà cậu cả có thể ngầm đồng ý bọn họ ở bên nhau...!
A, giới nhà giàu thật loạn.
Tài xế tâm tình phức tạp lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, cảm thấy mình biết quá nhiều chuyện, rất dễ bị giết người diệt khẩu.
Để giữ được đầu mình, cũng giữ được bát cơm của mình, hắn quyết định giữ kín chuyện này như bưng.
Bất kể là ai hỏi cũng sẽ đều trả lời là "Không biết".
Hai người ở hàng ghế sau không nhận ra sự thay đổi kỳ lạ trong mạch não của tài xế.
Tạ Hà đã ngủ được một giấc lại mơ mơ màng màng tỉnh dậy, anh ngáp một cái không tiếng động, ký ức hơi vụn vặt.
Anh nhớ rõ mình đã cùng Tạ Hành Dữ lên đài quan sát mà, sao bây giờ lại ở trong xe rồi?
"Chú nhỏ dậy rồi?" Tạ Hành Dữ khẽ hỏi "Chú mệt đến vậy sao, đứng cũng có thể ngủ được?"
Đứng ngủ?
Tạ Hà cẩn thận nhớ lại, hình như đúng là sau khi anh dựa vào người Tạ Hành Dữ thì liền mất ý thức —— Vậy mà lại ngủ mất?
Thầy Tạ cảm thấy hơi mất mặt, không tự nhiên rời mắt, vì vừa tỉnh lại nên giọng nói mang theo chút âm mũi: "Lớn tuổi rồi, đâu có giống mấy cậu trẻ nhỏ tinh lực dồi dào."
Tạ Hành Dữ cố ý trêu anh: "Chú nhỏ đừng đùa, rõ ràng cũng chỉ lớn hơn con vài tuổi.
Thân thể yếu ớt chính là thân thể yếu ớt, không liên quan gì đến tuổi tác cả."
Ánh mắt Tạ Hà u oán, biết thì biết, sao phải nói ra, không hiểu đạo lý không được nói toạc sự thật ra sao? Thật là không có gia giáo.
Tạ Hành Dữ vô cùng vừa lòng với vẻ mặt của anh, cười một lúc lâu mới ho nhẹ một tiếng, lấy ra một chiếc hộp: "Cho chú."
"Gì vậy?" Tạ Hà nhận lấy hộp vuông nhỏ, lớn hơn hộp nhẫn một chút, nhìn từ bên ngoài cũng không nhìn ra được bên trong là cái gì.
...Không phải là nhẫn chứ?
Tên nhóc này thật sự dùng hết tờ phiếu giảm giá một nửa mặt hàng xa xỉ rồi đấy à? Chắc là không thái quá vậy chứ, thật sự mua nhẫn sao?
Tạ Hà phiền muộn vì mình đã lỡ đi ngủ mà không nhìn chằm chằm vào cún con.
Anh thấp thỏm mở hộp ra rồi chợt thở phào nhẹ nhõm khi nhùn thấy hai thứ bên trong.
May là không phải nhẫn.
Anh cẩn thận lấy ra một chiếc và phát hiện đó là một cặp khuy măng sét.
Những chiếc khuy măng sét màu bạc được đính những hạt đá mắt mèo màu mật ong và được bao quanh bởi những viên kim cương nhỏ.
Anh mở đèn trong xe lên, dải ánh sáng hẹp ở trung tâm của viên đá mắt mèo mở ra và đóng lại theo biến hóa của ánh sáng, linh động hệt như mắt mèo thật.
Những viên kim cương xung quanh tỏa ra ánh sáng nhỏ, làm toàn bộ ánh sáng trên chiếc khuy măng sét như đang lưu chuyển, rực rỡ bắt mắt.
Tạ Hà run tay, suýt chút nữa làm rơi khuy măng sét, nhanh chóng cất lại vào hộp.
Mặc dù anh là người ngoài nghề nhưng chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy được thứ này cực kỳ đẹp, nhất định rất đắt tiền.
Anh không dám biết cặp măng sét giá bao nhiêu, nhưng vẫn không nhịn được tò mò, nuốt nước miếng, có chút lo lắng hỏi: "Mất bao nhiêu?"
Tạ Hành Dữ sắc mặt bình tĩnh: "Không đắt, chỉ mười hai vạn."
Chỉ...!Mười hai vạn...!
Tạ Hành Dữ lại bổ sung: "Sau khi giảm giá."
Sau khi...!Giảm giá...!
Tạ Hạ cứng đờ người, nhanh chóng trả lại cái hộp cho cậu, cảm thấy bán bản thân mình cũng không đáng giá bằng cái này: "Cậu lại tiêu tiền lung tung."
"Sao có thể gọi là tiêu lung tung được, đây là quà tặng cho chú nhỏ." Tạ Hành Dữ lại nhét hộp vào tay anh "Con đã tặng đi rồi, không được phép trả lại."
Tạ Hà cầm hai chiếc khuy măng sét mà thấy phỏng cả tay.
Mặc dù anh đã xuyên đến đây được một thời gian rồi nhưng vẫn không thể quen nổi với những ngày tháng "siêu có tiền" như thế này.
Mười hai vạn đối với nhà họ Tạ mà nói, khả năng là giống mười hai đồng trong mắt người bình thường.
*43,490.55 VNĐ.
"Chú nhỏ không thích quà của con đến thế sao?" Tạ Hành Dữ đã chọn quà rất tỉ mỉ mà anh lại muốn trả về, không tránh được có chút ủ rũ, cả lỗ tai lẫn đuôi đều cụp xuống "Chú nhỏ cũng không nói mình thích thứ gì nên con chỉ mua thứ gì đó đẹp một chút.
Lần trước chú nói không thích trâm cài áo nên con mới mua khuy măng sét."
Tạ Hà có chút áy náy khi thấy cậu thất vọng như vậy, vội vuốt lông nói: "Không phải không thích, chỉ là có hơi đắt."
"Cái này mà còn đắt sao? Quà cha con tặng cho chú, còn nhiều thêm hai số không nữa mà chú nhỏ vẫn nhận, tại sao đến lượt con thì..."
"Được được, tôi nhận là được." Tạ Hà nói "Nhưng mà lần sau cậu còn muốn mua gì nữa thì nhớ hỏi tôi trước một chút."
Tạ Hành Dữ bình thường trở lại: "Ngủ thêm một lát đi, về nhà con sẽ gọi chú."
"Không cần." Tạ Hà ngáp một cái, nhưng không muốn đi ngủ.
Hai mươi phút chợp mắt vừa rồi giúp anh nhẹ nhõm hơn một chút, hiện tại tuy rằng thân thể còn rất mệt, nhưng tinh thần có thể kiên trì.
Tài xế liếc nhìn bọn họ trong gương chiếu hậu, nổi hết cả da gà —— Hóa ra cậu nhỏ Hành Dữ là người như vậy, bề ngoài giả vờ ngoan ngoãn ngây thơ, sau lưng lại thành chó săn lớn ăn người sạch sẽ.
Thật sự rất đáng sợ.
Hắn vội vàng chạy nhanh xe đưa phần tử nguy hiểm này về nhà, lễ độ cung kính mở cửa xe cho bọn họ.
Không biết Tạ Hà làm sao, có khả năng chơi một lúc đã thấy mệt mỏi, lúc đó không cảm thấy nhưng sau khi ngủ một giấc xong thì cảm thấy eo đau lưng đau.
Anh cũng giữ nguyên một tư thế quá lâu nên chân có hơi tê, anh nhíu mày kêu ra một tiếng "A", dường như đi bộ có hơi khó chịu, tư thế đi lại lộ ra chút vẻ quái dị.
Tạ Hành Dữ vội tiến lên dìu anh: "Không sao chứ? Chú nhỏ cũng thật là yếu quá, mới vậy mà đã không chịu nổi rồi?"
Tạ Hà muốn giữ gìn tôn nghiêm của mình: "Vô nghĩa, không thì hai ta đổi chỗ đi?"
"Cuộc nói chuyện đứng đắn" giữa hai người lọt vào tai tài xế, tự động bị nhuộm một màu nào đó.
Ánh mắt hắn nhìn Tạ Hành Dữ càng thêm hoảng sợ —— cậu nhỏ Hành Dữ thật là không có nhân tính, đã làm người ta thành bộ dáng này mà còn ghét bỏ người ta yếu ớt, không thể lăn lộn được.
Thân thể kia của cậu hai, sao có thể chịu được!
Hắn yên lặng tức giận thay cậu hai ở trong lòng, nhưng hắn chỉ là một tài xế, nói nhiều sai nhiều, chỉ có thể tràn ngập thương tiếc mà nhìn bóng dáng Tạ Hà.
Mãi đến khi anh biến mất trong tầm mắt mới lái xe rời đi.
Tạ Hà bước tới cửa nhà, chân rốt cuộc cũng không còn tê nữa.
Tạ Hành Dữ lấy chìa khóa mở cửa, hai người vừa đi vào hành lang liền nghe thấy trong nhà vang lên tiếng "cãi nhau":
"Sao em lại có thể đưa vé vào cửa cho chúng nó." Đây là giọng nói của Tạ Cẩn "Lỡ đâu hai đứa bị lôi vào trò chơi mà chúng mình đã chơi năm ngoái, phải trả lời bộ câu hỏi em viết ra thì làm sao bây giờ?"
"Làm sao có thể.
Có hơn ba mươi trò chơi được rút thăm cơ mà, sao nhất định rút đúng trò của chúng ta được? Hơn nữa, rút trúng thì sao, em chỉ tăng độ "hiểu nhau" lên bốn sao mà thôi." Đây là Lâm Vãn.
Tạ Cẩn: "Chỉ?"
"Khụ." Tạ Hành Dữ ho khan một tiếng, cắt ngang cuộc võ mồm của cha mẹ "Cha mẹ, bọn con về rồi."
Tạ Cẩn và Lâm Vạn đồng thời nhìn bọn họ, vẻ mặt có chút kỳ quái, giọng nói Tạ Cẩn để lộ ra một ít xấu hổ: "À...!Tiều Hà, chơi có vui không?"
"Không vui lắm." Tạ Hà thay giày ở cửa, đột nhiên chau mày —— Đôi giày hôm nay anh đi là đôi mới, gót giày bị ma sát hơi đau.
Lúc trước anh không để ý, nghĩ rằng cứ đi nhiều là sẽ ổn, nhưng bậy giờ cởi ra thì thấy da đã hơi rách và chảy một chút máu.
Nhưng dù sao cũng là gót chân, thay dép lê xong sẽ không bận gì, anh ngẩng đầu lên: "Vậy bộ câu hỏi kia thật sự là anh cả chị dâu viết?"
Sau khi anh nói lời này, không khí đột nhiên an tĩnh lại.
Tạ Cẩn và Lâm Vạn đồng thời rời mắt đi, Tạ Cẩn tiến lên một bước đi vào phòng tắm: "À, cái đó...!Anh đi tắm rửa đã, vừa từ bên ngoài về còn chưa đi tắm —— Tiểu Hà cũng đi rửa mặt nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Nói xong, dứt khoát đi khỏi hiện trường.
Lâm Vãn nhìn về phía y đầy vẻ "cái đồ hèn nhát", hừ một tiếng, khó tin nói: "Vậy hai người thực sự chơi cùng một trò chơi với bọn chị sao?"
"Không phải ở tầng 52 sao? Em xem hồ sơ vượt qua ghi anh chị cũng ở tầng 52." Tạ Hạ ngồi xuống sô pha, cảm thấy đau cả người "Không ngờ anh cả và chị dâu là người nắm giữ kỷ lục."
Nói đến hồ sơ vượt qua, Lâm Vãn càng tức giận: "Nếu không phải do tên Tạ Cẩn ngu ngốc kia trả lời sai ba câu, khiến bọn chị phải vào khâu sống lại thì còn có thể nhanh hơn năm phút."
Cô nói rồi chớp chớp mắt với Tạ Hà: "Có điều, hai người cũng có chút vận may...!Các trò chơi rút ra từ máy hộp mù là hoàn toàn ngẫu nhiên.
Có hơn ba mươi trò khác nhau lại có thể chọn trúng trò giống bọn chị.
Trừ trò chơi ở tầng 52 kia, bọn chị cũng không rút được những trò khác."
Tạ Hà cười bất đắc dĩ: "Khả năng đây là...!lực hấp dẫn giữa các thành viên trong gia đình."
Lâm Vãn vỗ vai anh, chân thành nói: "Không sao, chỉ là mấy vấn đề xấu hổ thôi.
Mọi người đều trưởng thành rồi, sớm hay muộn cũng sẽ phải đối mặt.
Chị thấy em cũng mệt rồi, đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi."
Cô nói xong liền đi, Tạ Hà nghi hoặc nhìn bóng lưng cô —— Cái gì gọi là "Sớm hay muộn cũng sẽ phải đối mặt"?
Thầy Tạ đột nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm, nhưng không rõ cụ thể là cái gì.
Anh vừa đứng dậy định về phòng ngủ thì cảm thấy bên hông thắt lại, thân thể nhẹ bẫng.
Vậy mà Tạ Hành Dữ lại ôm ngang anh lên, anh cuống quít chụp lấy tay cậu để cậu buông mình ra: "Làm gì vậy, mau thả tôi xuống!"
"Không phải chân bị thương sao?" Tạ Hành Dữ bế anh về phòng ngủ, đặt ở trên giường "Chú nhỏ thật là, giày không vừa chân cũng không nói, da chân bị rách cũng không nói.
Nếu bị nhiễm trùng thì làm sao?"
Tạ Hà biết chắc cậu đã nhìn thấy lúc thay giày, lật người ngồi dậy nhanh chóng: "Chỉ hơi bị rách da thôi, không sao cả."
Tạ Hành Dữ cũng không phản ứng "Không sao cả" của anh, vẫn đi lấy hòm thuốc giúp anh khử trùng và bôi thuốc.
Cậu cẩn thận nâng chân anh lên, cứ như đây là một món đồ dễ vỡ phải nhẹ nhàng cầm nắm, chỉ cần dùng sức một chút là sẽ hỏng.
Tạ Hà thởi dài trong lòng, thầm nói thân thể này quá mong manh rồi.
Uống rượu sẽ đau dạ dày, gặp mưa sẽ lên cơn sốt, giày không vừa chân còn bị rách da chảy máu, sợ là phiên bản thật của nàng công chúa và hạt đậu rồi.
*Truyện cổ tích đó, mọi người sợt bác gu gồ nhé nếu chưa bít.
Tạ Hành Dữ nắm cổ chân anh —— Cổ chân này thật sự là quá mảnh, làn da tái nhợt lộ ra vài phần yếu đuối không chân thật, khớp ngón chân cũng bị cọ xát đỏ ửng.
Cậu nhẹ nhàng xoa nơi bị cọ xát, trầm giọng hỏi: "Đau không?"
"Ừm, tàm tạm." Tạ Hà rất không tự nhiên khi bị cậu nắm như vậy, muốn rút chân về: "Cái đó...!được rồi chứ? Tôi muốn đi tắm rửa."
Tạ Hành Dữ dán băng chống thấm vào chỗ da bị trầy cho anh: "Tắm xong thì bóc ra, đừng để dính nước."
Tạ Hà hết lần này đến lần khác được chăm sóc, vô cùng ngượng ngùng, vội vàng chuồn vào phòng tắm tắm rửa.
Anh hồi tưởng lại tất cả mọi thứ đã xảy ra ngày hôm nay, vài vấn đề xấu hổ kia lại dội về trước mắt anh, bất giác làm cho hai má anh nóng bừng, anh quy tội cho nhiệt độ nước quá nóng.
Bỗng nhiên anh nghe thấy Tạ Hành Dữ ở bên ngoài nói: "Chú nhỏ mau tắm nhanh rồi ra ngoài đi, tắm lâu quá sẽ bị cảm lạnh."
Tạ Hà vội nói: "A, đã biết."
Anh ngừng suy nghĩ miên man và bắt đầu tạo bọt trên người, nhưng quên mất vết thương ở gót chân.
Khi chạm vào băng dán, anh cảm thấy hơi đau, đột nhiên Tạ Hành Dữ là câu nói "Đừng để dính nước" nhảy ra trong đầu anh nên vội vàng muốn tránh đi.
Nhưng anh vẫn đang duy trì tư thế "Kim Kê Độc Lập", đại não đưa ra chỉ thỉ mà cơ thể không kịp chấp hành.
Lòng bàn chân anh vừa trượt, độ cân bằng mất, anh lập tức té ngã xuống đất.
*Tư thế Kim Kê Độc Lập
Tạ Hà: "..."
Thể chất này của anh, hay là về sau dứt khoát đừng ra khỏi cửa đi?
Tạ Hành Dữ nghe phòng tắm truyền đến một tiếng "Rầm" vang lên, tim lập tức căng thẳng, cậu lao tới đẩy cửa phòng tắm ra: "Làm sao vậy?"
"Tôi không...!Cậu đừng đi vào!" Tạ Hà nào nghĩ cậu trực tiếp đẩy cửa xông vào, vội vàng che bộ phận trọng yếu "Không cẩn thận bị ngã, câu mau, mau đi ra."
Tạ Hành Dữ không chịu đi ra ngoài, thay vào đó cậu tiến lên, đỡ anh dậy từ trên mặt đất: "Đụng phải chỗ nào rồi?"
Tạ Hà bị cậu chạm vào khiến cả người nổi da gà, còn chưa kịp mang giày đã ném, anh bước chân trần xuống đất, theo bản năng lùi lại phía sau: "Tôi thật sự không sao, cậu mau đi ra đi, quần áo cậu bị ướt hết rồi."
"Ướt thì ướt, dù sao lát nữa cũng đi tắm." Tạ Hành Dữ quan sát một lượt, không thấy được rốt cuộc bị đụng đến chỗ nào rồi, nhướng mi lên "Mọi người đều là đàn ông, chú nhỏ có con cũng có, có gì mà không thể nhìn, còn muốn trốn?"
Cậu vừa nói vừa bước lên trước, mặc kệ nửa người đang đứng dưới vòi hoa sen, quần áo đã ướt đẫm hoàn toàn, ngón