Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà trong đầu vô cùng rối loạn.
Không biết mình nên chú ý đến "Tạ Hành Dữ hôn mình" trước, hay là nên chú ý "Tạ Hành Dữ chạy" trước.
Bởi vì cái hôn môi...!Gặm cắn này xảy ra vào thời gian và địa điểm đều không đúng lúc, nhất thời anh không thể phán đoán được đối phương hôn mình vì mục đích gì.
Là trả thù đơn thuần, hay là...!thật sự có ý với anh ở phương diện kia?
Nghĩ đến đây, anh chợt nhớ tới chuyện lúc trước muốn hỏi Tạ Cẩn nhưng giữa chừng lại quên mất.
Anh muốn hỏi Tạ Cẩn, có biết xu hướng tính dục của Tạ Hành Dữ hay không.
Hiện giờ dường như không cần hỏi nữa rồi.
Cho dù Tạ Hành Dữ thậy sự chỉ muốn trả thù anh, nếu cậu thẳng sắt thép, sẽ không có khả năm xuống tay với đôi môi của một người đàn ông khác.
Huống hồ còn là chú nhỏ của cậu.
Tạ Hà mờ mịt đứng tại chỗ, cho đến khi tài xế không nhịn được xuống xe, nhẹ giọng hỏi: "Cậu hai, còn đuổi theo không?"
Đuổi?
Đuổi theo thì có thể làm gì, bây giờ anh muốn làm thế nào để cho Tạ Hành Dữ một giải thích khiến cậu vừa lòng?
Người muốn giết Tạ Hành Dữ là nguyên chủ.
Anh chỉ là người xuyên sách, nhưng anh cũng không thể nói với cậu mình là người xuyên sách được.
Nhưng nếu không nói, anh khó có thể tìm được một lời giải thích hợp lý, chứng minh chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủn mà đã tiêu tan hiềm khích lúc trước với Tạ Hành Dữ.
Từ muốn cậu chết, đổi thành chăm sóc cậu nhiều hơn.
Không lẽ...!Phải dùng lại "giấc mơ tiên đoán" đã từng nói với bác sĩ Khương sao?
Giấc mơ tiên đoán có thể giải thích việc tính cách anh thay đổi lớn.
Nhưng thâm cừu đại hận như "muốn một người chết", chỉ bằng giấc mơ tiên đoán mà đã có thể hóa giải sao?
Đừng nói Tạ Hành Dữ, đến anh cũng không tin.
Lời Tạ Hành Dữ vừa nói rõ ràng là cho anh một cơ hội.
Anh phải đưa ra một lý do hợp lý và thuyết phục trước khi đến tìm cậu để giải thích rõ ràng.
Anh hít sâu một hơi, lại nghe tài xế hỏi: "Cậu hai, chúng ta về nhà sao?"
"...Không, anh tự quay về đi." Tạ Hà nói "Tôi đi dạo bên ngoài."
"Đây..." Tài xế khó xử "Trời sắp tối rồi, bên ngoài không an toàn.
Cậu hai vẫn nên mau trở về nhà đi?"
"Không cần lo lắng cho tôi." Tạ Hà đi theo dọc đường phía trước "Anh về đi, đừng đi đi theo tôi."
Tài xế hoàn toàn không muốn nhưng cũng không dám trái lại mệnh lệnh của anh, đánh nói: "Vậy cậu hai muốn về lúc nào thì hãy gọi điện cho tôi, tôi sẽ tới đón cậu."
Tạ Hà gật đầu, lúc này tài xế mới rời đi.
Xe Tạ Hành Dữ đã rời đi từ lâu rồi.
Họ đuổi theo cậu đuổi đến nơi rất xa, hiện tại nơi này cách biệt thự một chặng đường dài.
Anh không thường ra cửa, cũng không quen với đường xá ở trong thành phố.
Nếu không phải còn có điện thoại tra bản đồ, chỉ sợ anh đã lạc đường ngay chỗ này rồi.
Anh đi dọc đường một đoạn, rẽ vào một quán cà phê, gọi cho mình một ly cà phê.
Có lẽ vì sắc mặt quá tệ nên người phục vụ nhìn anh thêm vài lần rồi nhẹ giọng hỏi: "Muốn nóng sao?"
"Không, thêm đá."
Bình thường anh chưa bao giờ uống đồ lạnh, nhưng hôm nay, anh thật sự không muốn uống nóng.
Người phục vụ nhanh chóng mang đến cho anh ly cà phê đá, và hỏi với vẻ lo lắng: "Thưa anh, anh...!thân thể anh không khó chịu chứ?"
"Không sao, cảm ơn."
Người phục vụ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngừng hỏi, quay lưng rời đi.
Tạ Hà cầm ly cà phê lên, cúi đầu uống một ngụm.
Thật đắng.
Anh chưa từng uống loại đồ uống này bao giờ.
Giáo viên cùng văn phòng anh thật ra rất thích uống loại cà phê hòa tan này, đã từng đưa cho anh.
Nhưng anh chưa uống một lần nào, nếu bất đắc dĩ cần phải nâng cao tinh thần, anh sẽ chọn uống trà.
Giờ khắc này, anh không biết bản thân bị làm sao nữa.
Ma xui quỷ khiến anh chọn một ly cà phê, đắng đến nhăn mặt nhưng vẫn căng da đầu uống vào.
Cà phê đắng lạnh tràn vào bụng khiến anh có chút buồn nôn sinh lý, nhưng loại cảm giác khó chịu này chưa bằng một phần vạn tâm trạng của anh, trong lòng dường như có tiếng nói không ngừng thúc giục ——
Nghĩ ra biện pháp đi.
Nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp, đi tìm Tạ Hành Dữ giải thích rõ ràng.
Suy nghĩ của anh hỗn loạn, anh không thể tìm ra cách nào cho đến khi uống hết cà phê.
Vì vậy anh đứng dậy rời khỏi quán và đi về nhà.
Anh không gọi tài xế đến đón, cũng không bắt xe.
Cứ như vậy đi bộ trở về biệt thự.
Trời đã tối hẳn, về đến nhà cũng đã khoảng hơn mười giờ tối.
Anh thở hổn hển, hai má hơi ửng hồng do vận động, dường như không còn tái nhợt đáng sợ như trước.
Quản gia Tần lập tức chào đón: "Cậu hai, sao cậu về bằng cách nào vậy?"
Tạ Hà không giải thích, chỉ hỏi: "Anh cả đâu?"
"Sau khi cậu đi ra ngoài thì công ty có việc nên cậu cả đã về công ty rồi."
Tạ Hà không nói gì nữa, về phòng ngủ của mình.
Anh sức cùng lực kiệt ngã xuống giường.
Quá trình kiệt sức của cơ thể diễn ra chậm nửa nhịp, bây giờ mới bắt đầu dâng trào.
Caffeine bắt đầu có tác dụng, anh chỉ cảm thấy hai bên thái dương đau nhức.
Không biết là do cà phê kích thích, hay là hít thở quá nhiều khí lạnh khi trở về, cổ họng cũng khô rát đến mức đau, rất khó chịu.
Đột nhiên, điện thoại di động của anh vang lên.
Người gọi đến là Tạ Cẩn, anh vội vàng nhấc máy, cố làm ra vẻ bình thường: "Alo, anh cả?"
"Tiểu Hà, em về nhà chưa?"
"Đã về nhà, anh cả quay lại công ty sao?"
"À không, anh đi ăn với chị dâu của em." Tạ Cẩn nói "Đúng rồi, em có gặp được Hành Dữ không?"
"Gặp được."
"Nó nói gì?"
Tạ Hà mím môi cực lực kiềm chế cảm xúc: "Không có gì đâu, cậu ấy chỉ đâm hỏng xe thôi.
Người không có việc gì, cậu ấy quay về trường rồi."
"Đã nói với em nó không sao đâu mà.
Em cũng thật là, quan tâm nó cũng phải có chừng mực thôi.
Gọi điện thoại hỏi một chút không phải được rồi sao, còn nhất định phải tự mình đến xem." Giọng điệu Tạ Cẩn hơi trách móc "Được rồi, lát nữa anh chị về.
Em về rồi thì hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, đã muộn rồi."
"Vâng."
"À đúng rồi." Tạ Cẩn lại nói "Ngày mai anh có việc phải đi công tác một chuyến, có thể phải đi khoảng ba đến năm ngày, chị dâu em cũng đi cùng anh.
Chắc Hành Dữ tan học xong sẽ về nhà, em có việc gì thì tìm lão Tần.
Tự chăm sóc bản thân cho tốt, nghe chưa?"
"...Đã biết." Tạ Hà cười bất đắc dĩ "Anh cả yên tâm, em cũng không phải đứa trẻ con."
Tạ Cẩn không nghe ra trong giọng nói của anh có gì bất thường, yên lòng "Ừ, anh tắt đây."
Tạ Hà buông điện thoại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm —— Thật tốt quá, Tạ Cẩn đi công tác không ở nhà, vừa lúc để cho anh có thời gian nói chuyện rõ ràng với Tạ Hành Dữ.
Ba đến năm ngày...!Trong ba đến năm ngày, anh phải giải quyết xong chuyện này.
Nghĩ như vậy, anh gắng gượng tinh thần đứng dậy khỏi giường, chịu đựng sự khó chịu vào phòng tắm để tắm rửa.
Vừa ướt đẫm nước, chợt thấy gót chân đau xót.
Anh nhìn xuống thì phát hiện da ở đó lại bị trầy xước.
Lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước, máu thịt gần như lẫn lộn vào nhau.
Ngón chân cũng sưng đỏ vô cùng, chạm vào liền đau.
Hôm nay anh ra ngoài quá gấp, hình như không cẩn thận đi phải đôi giày không hợp chân kia rồi.
Nhưng mà, bây giờ anh cũng không có tâm trạng quan tâm chuyện này.
Cũng không tính xem vết thương có bị dính nước nhiễm trùng hay không, anh vội vàng tắm rồi lên giường đi ngủ.
Cơ thể thực sự kiệt quệ, anh kéo chút sức lực cuối cùng để thêm thức ăn cho mèo, sau đó ngã xuống giường lăn mình vào trong chăn.
Ly cà phê dường như có phản ứng hóa học kỳ diệu trong dạ dày anh.
Anh ngủ mê man hơn một tiếng đồng hồ, chợt tỉnh dậy vì đau.
Anh bò dậy tìm thuốc, lại phát hiện trong ngăn kéo rỗng tuếch —— xong rồi.
Hôm nay Tạ Hành Dữ bỗng dưng nảy lòng khiến anh thu dọn đống thuốc.
Thuốc bị ném đi rồi nhưng vẫn chưa bổ sung thuốc mới.
Mà anh cũng quên mất việc này.
Bây giờ đã muộn như vậy rồi, nếu anh lại đi nhờ lão Tần mua thuốc, đối phương nhất định sẽ thông báo cho Tạ Cẩn, nói cho anh cả rằng anh lại đau dà dày.
Tại thời điểm quan trong này, anh không muốn cành mẹ đẻ cành con.
Tạ Hành Dữ không nói cho cha cậu, chắc chắn cũng biết nếu Tạ Cẩn biết chuyện sẽ cảng tệ hơn.
Cho nên hiện giờ anh tận lực không tiếp xúc với Tạ Cẩn càng nhiều càng tốt, tránh để y nhìn ra sơ hở.
Tạ Hà đau đến mức trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Bởi vì không có thuốc nên phải lấy một ít nước nóng uống, hơi nóng làm dịu đi bao tử co quắp một chút.
Anh cuộn mình thành một quả bóng rồi ép bản thân ngủ.
*
Cùng lúc đó, ở con phố ăn vặt bên ngoài trường đại học.
Hai học sinh nam vừa đi ra khỏi quán thịt nướng ven đường, cả hai người rõ ràng đã say, một đường đi không vững.
Một nam sinh đỡ người còn lại, hỏi: "Anh