Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Hai người đồng thời dừng lại, Tạ Hà lập tức kéo giãn khoảng cách với Tạ Hành Dữ.
Anh nhìn thấy Lâm Vãn cũng xuất hiện ở phía sau Tạ Cẩn: "Tiểu Hà không sao chứ? Nghe nói em bệnh rất nặng nên anh trai em gấp gáp vội vàng trở về."
Tạ Hà cười bất đắc dĩ: "Em không sao, lại làm anh cả chị dâu phải lo lắng rồi."
Đương nhiên Tạ Cẩn không tin lời anh nói, đi thẳng đến giường bệnh dùng mu bàn tay áp vào trán anh, nhướng mày: "Không phải đang sốt thế này sao? Đây mà gọi là không sao?"
Tạ Hà không dám hé răng.
Tạ Cẩn rất tức giận, toàn thân bao phủ áp suất thấp.
Y nhìn thoáng qua thấy chưa truyền dịch xong, khẽ gọi Tạ Hành Dữ: "Con đi ra đây với cha."
Tạ Hành Dữ vừa muốn đuổi theo thì đột nhiên Tạ Hà gọi Tạ Cẩn lại: "Anh cả! Đừng làm khó Tạ Hành Dữ, thật sự không trách cậu ấy."
Tạ Cẩn nhìn anh một cái, không nói gì xách con trai ra khỏi phòng bệnh.
Hai cha con đứng ở hành lang, kỳ lạ là Tạ Cẩn không quở trách cậu, mà thăm hỏi về bệnh tình của Tạ Hà một chút.
Đương nhiên Tạ Hành Dữ không dám giấu giếm, nói hết đầu đuôi gốc ngọn thì thấy Tạ Cẩn đau đầu xoa xoa giữa mày: "Thằng nhóc con thật là..."
Tạ Hành Dữ lùi về sau một bước theo bản năng, đề phòng cha cậu đánh cậu.
Nhưng Tạ Cẩn thì chậm chạp không có động tác tiếp theo, dường như thật sự nghe lời của Tạ Hà: "Rốt cuộc vì sao hai đứa cãi nhau?"
Tạ Hành Dữ nghĩ một hồi nhưng cuối cùng cũng không nói chuyện nhật ký ra cho y: "Thật sự không có gì, đã nói rõ ràng rồi.
Con hiểu lầm chú nhỏ thôi."
"Vậy chú nhỏ còn bênh vực cho con à?" Tạ Cẩn khó hiểu, không biết do em trai mình quá mềm lòng hay do nguyên nhân gì khác.
Nhưng hiện tại y cũng không còn tâm trạng truy cứu nữa "Tóm lại, rốt cuộc con có thể chăm sóc tốt cho chú con hay không? Cha có thể yên tâm giao em trai của cha cho con không? Con cho cha một câu trả lời chắc chắn đi."
"Có thể." Tạ Hành Dữ đột nhiên ngẩng đầu, giọng điệu đặc biệt kiên quyết "Con có thể."
Nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết và vẻ mặt nghiêm túc của cậu, lúc này Tạ Cẩn mới dần dịu đi: "Quý này công ty rất bận, cha và mẹ con không có nhiều thời gian để về nhà.
Ông nội con cũng nửa về hưu rồi.
Người có thể nói chuyện với chú nhỏ của con cũng chỉ có con.
Khó khăn lắm chú mới làm hòa với chúng ta, hãy cho chú thêm nhiều cơ hội, chăm sóc một chút, nghe chưa?"
Tạ Hành Dữ nghe y nói đến đây bỗng nhiên nhớ ra nhật ký cuốn nội dung, thầm nói thật sự "rất khó khăn", không khỏi càng cảm thấy có lỗi: "Vâng."
Cảm xúc Tạ Cẩn hoàn toàn dịu xuống hẳn, lại mang tính tượng trưng quan tâm đến việc học của con trai: "Mấy ngày nay con đều ở bệnh viện, bên phía trường học thì sao?"
"Con đã xin phép thầy cô nghỉ rồi, con sẽ tự học chương trình học.
Đợi đến khi thân thể chú nhỏ khỏe lên một chút thì con sẽ đi học, tan học xong sẽ về với chú."
Tạ Cẩn "Ừ" một tiếng, cũng không quá lo lắng vấn đề thành tích của cậu: "Con đi đi, cha đi nói chuyện với bác sĩ Khương."
Tạ Hành Dữ trở lại phòng bệnh, cùng lúc Lâm Vãn đi ra ngoài.
Tạ Hà nhìn mặt mũi cậu không bị bầm dập, coi như đã thành công sống sót dưới tay Tạ Cẩn, liền thở phào nhẹ nhõm: "Cha cậu không làm gì cậu chứ?"
Tạ Hành Dữ lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh giường, ánh mắt rơi vào dấu vết nhỏ trên môi gần như không nhìn thấy kia, thận trọng ngập ngừng nói: "Chú nhỏ...!không giận con chứ?"
Tạ Hà cảm nhận được ánh mắt của cậu, đưa tay lên chạm vào môi mình: "Giận."
Tạ Hành Dữ ngừng thở, nhìn anh một cách vô cùng đáng thương.
"Cắn làm tôi rất đau." Tạ Hà nói "Cậu là chó sao, gặp người là cắn à?"
Tạ Hành Dữ như bước đi trên lớp băng mỏng: "Chỉ cảm thấy...!đau?"
"?"
"Ý con là, nếu sau này con không làm chú nhỏ đau, chỉ hôn chú thôi, chú nhỏ để ý sao?"
"Để ý."
Tạ Hành Dữ lập tức ngừng nói.
Tạ Hà nhìn biểu tình đáng thương của cậu nhưng không hề mềm lòng, chỉ dịch người xuống chui vào trong chăn: "Tôi muốn đi ngủ."
Tạ Hành Dữ vốn muốn nói thêm vài lời mềm mại nhưng thấy anh muốn nghỉ ngơi nên cũng không dám mở miệng nữa.
Cậu nhìn túi truyền dịch còn sót lại một ít nước: "Con đi gọi y tá đến rút kim tiêm ra."
Cậu nói xong đứng dậy rời khỏi.
Tạ Hà cụp mắt xuống, không biết mình đang cảm thấy thế nào.
Bây giờ anh có thể xác định, Tạ Hành Dữ hôn anh không chỉ đơn thuần là trả thù mà là có mưu đồ gây rối với anh.
Chính vì cậu có loại suy nghĩ này đối với anh nên mới phản ứng rất mãnh liệt khi biết anh muốn giết cậu.
Tạ Hà khẽ thở dài, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Những ngày trước đây đều chưa từng mệt như hôm nay.
Loại mệt mỏi này không chỉ là cơ thể, mà còn là tâm lý.
Vì sao lại trở nên như thế này?
Nguyên tác không có tuyến tình cảm của Tạ Hành Dữ, nhưng...!Nếu cậu thích đàn ông, anh có thể chấp nhận, dù sao việc thích đồng giới cũng không có gì lạ, nhưng mà...!
Vì sao cứ phải thích chú nhỏ của mình!
Gần quan được ban lộc cũng không phải đùa như vậy!
Tâm trạng thầy Tạ rất khó nói, cảm giác như mình vừa được bày tỏ từ một học sinh mình dạy vậy.
Học sinh còn là con trai, mặc dù anh không phải người khuôn mẫu và bảo thủ nhưng nhất thời không tiêu hóa được.
Y tá rất nhanh vào giúp anh rút kim tiêm, cảm giác đau đớn từ mu bàn tay gọi anh lại từ trong đống suy nghĩ.
Sau đó anh cảm giác đầu ngón tay của anh nóng lên —— Vậy mà Tạ Hành Dữ lại nắm tay anh.
Anh theo bản năng muốn giãy dụa thì nghe đối phương nói: "Con giúp chú nhỏ ấn vào lỗ kim tiêm, nếu không sẽ chảy máu."
"Tôi có thể tự làm." Giọng điệu của Tạ Hà rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh.
Anh dường như không yếu đến mức cần ai đó giúp đỡ một điều nhỏ nhặt như ấn lỗ kim tiêm này.
Y tá thu dọn đồ truyền dịch, nhìn nhìn bọn họ đang nắm tay nhau đầy ẩn ý: "Ba tiếng sau lại đo cơ thể nhiệt độ một lần nữa, hãy nghỉ ngơi thật tốt."
Cô rời phòng, một người nằm trên giường cùng một người ngồi bên giường đều không có động tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy trong phòng.
Tạ Hà rất không được tự nhiên, vô cùng muốn thoát khỏi tay của đối phương.
Nhưng đầu ngón tay lạnh lẽo lại được cậu nắm trong lòng bàn tay, hơi nóng khiến anh đặc biệt tham lam.
Tranh đấu nội tâm nửa ngày vẫn không làm ra được bất kỳ chuyển động nào.
Thầy Tạ chưa từng nói chuyện yêu đương cảm thấy