Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hành Dữ nghẹn họng: "...Ở nhà, không mang đến."
Tạ Hà "Ồ" một tiếng rồi không nói gì nữa.
Những ngày trước anh đều rơi vào trạng thái tinh thần thiếu năng lượng, không nhận ra chiếc cốc được dùng ở bệnh viện khác với chiếc ở nhà.
Hiện tại nhớ đến nên thuận miệng hỏi.
*Ôi hóa ra nó là cốc giữ nhiệt chứ không phải bình giữ nhiệt mọi người ạ, tội lỗi quá, mình sẽ đi sửa lại nhé TT
Nhưng Tạ Hành Dữ dường như có suy nghĩ sâu xa hơn: "Chú nhỏ...!thích cốc giữ nhiệt kia như vậy sao?"
"Hả?" Tạ Hà hơi mờ mịt "Chỉ là quen dùng loại cốc đó, trước đây..."
Suýt nữa thì anh đã nói ra "Trước đây đi dạy học anh cũng dùng loại cốc này, giữ nhiệt hiệu quả vừa đủ để anh dạy trong một tiết, rất tiện lợi".
Anh nhanh chóng mím môi, nuốt nửa câu sau vào bụng.
Anh thầm nghĩ bị bệnh đúng là dày vò người, khiến anh suy nghĩ không rõ ràng, chút nữa thì đã nói ra lời không nên nói rồi.
Tạ Hành Dữ không đợi được đoạn sau, nghi hoặc nhìn anh.
Tạ Hà không nói nhiều lời nữa: "Tôi muốn ngủ."
"Được." Tạ Hành Dữ giúp anh đắp chăn đàng hoàng "Con đi tắm rửa, chú nhỏ ngủ ngon."
Bởi vì cơ thể thoải mái nên Tạ Hà rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại anh phát hiện ——
Đầu giường có thêm một chiếc cốc giữ nhiệt rất quen thuộc.
*
Bệnh của thầy Tạ kéo dài hai mươi ngày, vì thể chất kém nên hồi phục cũng rất chậm.
Sau khi ở bệnh viện suốt một tháng, cuối cùng Khương Hoài cũng đồng ý cho anh xuất viện.
Hôm nay, Tạ Hành Dữ giúp anh làm thủ tục xuất viện, còn tài xế thì đã chờ ở dưới tầng từ sớm.
Trong những ngày nằm viện vừa rồi, về cơ bản anh đều nghỉ ngơi, các chức năng cơ thể cũng đã hồi phục một chút, đi lại cũng không cần phải đỡ.
Nhưng Khương Hoài vẫn khuyên anh sau khi về nhà rồi thì tiếp tục nghỉ ngơi, không được mất cảnh giác vì đã chữa khỏi bệnh viêm phổi.
Tạ Hà thầm nghĩ kể cả anh muốn buông thả thì Tạ Hành Dữ cũng sẽ không cho anh cơ hội.
Trong khoảng thời gian vừa rồi, tên nhóc thúi này trông anh rất chặt.
Lúc tinh thần anh đã tốt rồi, anh muốn ngủ muộn một chút cũng không được.
Mỗi ngày đều bị bắt đi ngủ đúng mười giờ tối, một phút cũng không thể trì hoãn.
Giờ này phút này, thầy Tạ đã bị giam giữ trong phòng bệnh một tháng cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài.
Anh đứng ở cửa nhìn xung quanh một lúc, cảm thấy cảnh vật đã trở nên xa lạ hơn nhiều.
Khi anh nhập viện thì mùa hè vẫn chưa hoàn toàn trôi qua, mà khi anh xuất viện thì trời đã vào thu rồi.
Trong sân viện có vài cây bạch quả, mép lá của chúng đã bắt đầu chuyển vàng.
"Sao chú nhỏ không lên xe?" Tạ Hành Dữ thấy anh ngẩn ngơ hồi lâu, bước nhanh về phía trước "Mau lên xe, bên ngoài lạnh lắm."
Tạ Hà bị cậu đẩy lên xe, thầm nói mới đầu tháng mười nghĩa là trời có gió và có chút lạnh thôi, căn bản là chưa đến mức "lạnh".
Anh định nói không cần chuyện bé xé ra to như vậy, vừa mở miệng liền bị một trận gió quỷ từ đâu thổi tới, ho khan vài tiếng.
Tạ Hành Dữ sa sầm mặt lại: "Lại ho, nên để chú ở lại thêm nửa tháng thì hơn."
Tạ Hà vội vàng che miệng mình lại.
Mặc dù đã trị hết viêm phổi, nhưng dù sao cũng đã bị bệnh một thời gian nên "Cơn ho lịch sử" cũng không thể tránh được.
Nhưng cún nhỏ Tạ vừa nghe anh ho thì rất căng thẳng, như thể để lại di chứng.
Thầy Tạ không dám nói lời nào.
Anh ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm phong cảnh dọc theo đường đi.
Nằm viện một tháng, thành phố dường như trở nên xa lạ.
Khi trở về biệt thự nhà Tạ, anh còn không nhận ra đây chính là nhà của mình.
Điều này khiến anh hơi bất ngờ, anh thầm nói mình bị bệnh không làm tổn thương đến não chứ, khả năng nhận thức còn gặp trở ngại sao? Anh nhìn lại mới phát hiện cây cối trong vườn đã khác hẳn trước đây, từ cây cảnh mùa hè biến thành cây cảnh mùa thu.
Tạ Hà: "..."
Gia đình giàu có có khác, cây trồng trong sân còn phải mỗi năm thay bốn lần.
Anh bước vào thì thấy cả nhà anh cả đều ở nhà, ngày cả Tạ Tu Quân cũng đến.
Lão gia đang ngồi trên ghế sô pha, trêu chọc mèo đen mà con trai mình nuôi.
Mèo mẹ lười biếng nằm trên sô pha, không muốn chơi đùa với ông.
Còn mèo con lại hăng hái bò lên người ông, phát ra tiếng kêu meo meo non nớt.
Tạ Hà có chút kinh ngạc, không ngờ Tạ Tu Quân lại đến đây, gọi theo bản băng: "Cha."
Mèo đen dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, đột nhiên đứng dậy nhảy ra khỏi ghế sô pha.
Nó bước đến bên chân anh, khịt mũi ngửi ngửi sau đó kêu meo meo với anh, còndùng móng tay kéo ống quần như thể hỏi anh tại sao lâu rồi mà không trở lại thăm nó.
Tạ Hà cúi người bế con mèo lên, tuy rằng thân thể còn rất yếu nhưng ôm mèo thì lúc nào cũng không thành vấn đề.
Sau đó nghe thấy Tạ Tu Quân nói: "Thế mà nó rất thân thiết với con.
Cha chọc nó mà nó chẳng để ý gì cả."
Tạ Hà mỉm cười, sắc mặt vẫn rất tái nhợt, toàn thân lại gầy đi, giống như vừa khỏi bệnh nặng.
Tạ Tu Quân nhìn anh, trong mắt lộ ra vẻ đau lòng.
Ông không nhịn được bước lên chạm vào bờ vai của anh, chỉ cảm thấy người này cực kỳ gầy yếu, như chỉ cẩn chạm vào một chút sẽ tan vỡ: "Tiểu Hà, con phải nghỉ ngơi thật tốt.
Con còn trẻ như vậy mà cơ thể yếu như này thì không được.
Ăn nhiều cơm, bổ sung dinh dưỡng nhiều vào để còn béo nhanh lên, con gầy quá."
Tạ Hà bị ông nói làm cho ngượng ngùng, vội vàng nói: "Con biết rồi, cha."
Tạ Tu Quân gật đầu, nhìn thấy con trai tinh thần tốt, liền cảm thấy an tâm.
Ông ôm mèo con đưa cho anh: "Cha về bên kia trước đây."
"Cha không ở lại ăn cơm sao?"
"Mấy đứa tuổi trẻ ăn cùng nhau, một ông già như cha vào làm gì."
Tạ Hà nhìn tóc mai bạc phơ của ông luôn cảm thấy bóng lưng có chút cô đơn.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, hình như từ khi vợ của Tạ Tu Quân qua đời, ông không bao giờ cùng con trai ăn cơm nữa.
Anh muốn điều gì đó để giữ ông lại: "Đúng rồi cha, ngài đã xem qua bản cam kết chưa?"
Tạ Tu Quân dừng lại: "Bản cam kết gì?"
"Là..."
Tạ Cẩn đột nhiên từ bên cạnh đi ra: "À không có gì.
Tiểu Hà mới ra viện vẫn nên chú ý giữ gìn sức khỏe.
Mấy chuyện không quan trọng đó nói sau.".
Ngôn Tình Tổng Tài
Tạ Hà thầm nghĩ sao có thể gọi là chuyện không quan trọng.
Hơn nữa giữ gìn sức khỏe là giữ gìn sức khỏe, hai cái này không mâu thuẫn với nhau đúng không?
Chờ Tạ Tu Quân đi rồi, anh mới hỏi: "Anh, không phải anh vẫn chưa đưa cho cha xem chứ?"
Tạ Cẩn chột dạ, cố ý nói gần nói xa: "Tiểu Hà, hôm nay vì chúc mừng em xuất viện nên anh và chị dâu em đều tự mình xuống bếp đó.
Chốc nữa em ăn nhiều một chút, cho anh chị ít mặt