Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hành Dữ bị mèo đen ngăn lại hành vi "Mưu đồ gây rối", vô cùng khó chịu đối diện với nó.
Mèo đen dùng đôi mắt vàng nhìn chằm chằm vào cậu, mặt viết đầy "Đừng chạm vào chủ nhân của ta".
Một người một mèo giằng co hồi lâu, cuối cùng Tạ Hành Dữ đã bị hạ gục trước.
Cậu nhìn vào mắt mèo liền cảm thấy cánh tay bị trầy xước của mình lại đau nhói.
Cậu đành phải tạm thời lui lại, an ủi bản thân dù sao hiện tại chú nhỏ cũng không để bụng chuyện này, về sau còn có rất nhiều cơ hội.
Tốt nhất là không nên gây sự với con mèo này nữa.
Quá dữ.
Không giống chú nhỏ chút nào, không hề yếu đuối và không hề dễ bắt nạt.
Có mỗi miếng thịt đệm là rất mềm.
Nhìn thấy cậu lui ra, mèo đen thu lại hơi thở uy hiếp trên người.
Mèo đặt chân dưới bụng, há mồm ngáp một cái, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Tạ Hành Dữ không thực hiện được hành động thực tế, đành dùng võ mồm.
Cậu chớp chớp mắt nhìn Tạ Hà: "Chú nhỏ cho phép con hôn chú, có phải có nghĩa là...!đồng ý thử cùng con không?"
"Không phải, cậu nghĩ nhiều rồi." Tạ Hà nhìn không chớp mắt, lại một lần nữa hối hận vì lời mà mình nhất thời xúc động nói ra "Tôi chỉ tùy tiện nói thôi."
Tạ Hành Dữ mới không tin anh chỉ tùy tiện nói.
Mà kể có là thật thì cậu cũng sẽ cố tình không tin.
Đang lúc cân nhắc làm thế nào để chú nhỏ khẩu thị tâm phi đối mặt với tình cảm của bản thân thì cậu bỗng nghe thấy anh hỏi: "Kỳ nghỉ Quốc khánh đã qua rồi, sao cậu vẫn chưa đi học vậy? Hôm nay không có tiết học sao?"
"Có tiết, con nghỉ rồi."
"Nghỉ?" Thầy Tạ nghiêm túc "Lúc trước vì cậu chăm sóc tôi nên mới xin nghỉ học, đã một tháng không đi học rồi.
Bây giờ tôi xuất viện cũng hơn một tuần, sao cậu vẫn không đi?"
"Con tự học cũng được." Tạ Hành Dữ nói "Giáo viên dạy quá nông cạn, không bằng con tự học còn hiểu sâu biết rộng hơn."
Tạ Hà: "..."
Dạy quá nông cạn...!Không bằng tự học...!
Thầy Tạ trước nay chỉ truyền bề nổi cho học sinh bị đâm trúng tim.
Anh liên tục ho khan vài tiếng, an ủi bản thân rằng không phải mình không muốn dạy mà giờ dạy học của môn tự chọn quá ít, anh muốn giảng sâu cũng không có cơ hội.
Nhưng dù vậy thì anh vẫn rất muốn đánh tên nhóc này —— lời nói như vậy là thứ người có thể nói ra sao!
Tạ Hà không muốn quan tâm đến cậu, quay đầu sang một bên chăm chú ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Tạ Hành Dữ dường như nhận ra mình đã chọc anh không vui, vội nói: "Ngày mai con sẽ đi học.
Nhưng mà hôm nay dù sao đã nghỉ rồi, chúng ta đi làm việc khác nhé?"
"Làm gì?"
"Đi xem phim thì sao?"
"Không có hứng, còn chưa xem xong phim lần trước xem trong bệnh viện.
Nếu cậu muốn xem thì về nhà xem, không phải nhiều phim hơn ở rạp chiếu sao?"
"Không giống nhau, trong nhà không có bầu không khí."
Tạ Hà liếc cậu, thầm nói muốn bầu không khí gì, bầu không khí cho cậu nhân cơ hội trộm hôn chắc?
Anh kiên quyết không cho phép cảnh nổi tiếng trong phim truyền hình này diễn ra, thẳng thừng từ chối đề nghị của Tạ Hành Dữ, bảo tài xế lái xe về nhà.
Mèo đen vốn đang ngủ trên người anh, nhưng khi anh chuẩn bị xuống xe thì đột nhiên tỉnh dậy, nhào lên vai anh rồi kêu meo meo với anh, như muốn anh đưa nó về nhà như thế này.
Tạ Hà cảm thấy mèo này thật sự thành tinh rồi.
Anh ôm mèo con, vai vác mèo lớn đi vào nhà.
Sau khi buông hai tiểu tổ tông ra thì mới đi thay quần áo.
Tạ Hành Dữ hai tay đều bị mèo cào, nổi vảy máu, hiển nhiên không thể nấu cơm cho chú nhỏ.
Cậu có hơi tức giận nhìn mèo đang uống nước, cảm thấy con mèo này chắc chắn là chướng ngại vật cho sự phát triển tình cảm của mình với chú nhỏ.
Buổi tối ăn cơm xong, Tạ Hà không có việc gì làm nên bật máy tính, bắt đầu tìm phim để xem.
Anh không muốn đến rạp chiếu phim, nhưng quả thực đã bị Tạ Hành Dữ gợi lên chút hứng thú.
Anh đang tìm phim thích hợp thì tên nhóc thúi bỗng ló đầu qua, chỉ một bộ phim trong danh sách: "Xem phim này đi."
"Đây là phim kinh dị à?" Tạ Hà mở ra và nhìn lướt qua phần giới thiệu phim, đúng thật là phim kinh dị "Không xem."
"Đừng, phim này thật sự rất đẹp đó.
Không phải loại kinh dị đẫm máu bạo lực khủng bố đâu.
Nó được cho điểm rất cao, tin con."
Tạ Hành Dữ nhìn thời lượng phim rồi nói: "Nhưng mà...!Hình như đây là bản đã cắt rồi.
Chú đợi chút, con tìm bản chưa cắt cho chú."
Tạ Hà nghi ngờ: "Cắt rất nhiều sao?"
"Cắt khoảng tầm nửa tiếng, hơn nữa toàn cắt những cảnh quay kinh điển." Tạ Hành Dữ cướp lấu máy tính, bật một trang web nước ngoài tìm kiếm bộ phim, nhấp để mua và tải xuống.
Nhưng lại có một khung nhảy ra nhắc nhở yêu cầu đăng nhập.
Cậu gõ tài khoản vào: "À, con quên mật khẩu.
Chờ một chút."
Cậu mở Wechat ra, gửi ảnh chụp màn hình và ghi âm giọng nói: "Mẹ ơi, mật khẩu là gì?"
Tạ Hà: "..."
Mượn tài khoản của Lâm Vãn?
Có điều cũng đúng, ngày nào Lâm Vãn cũng xem kịch, xem phim là chuyện bình thường.
Lâm Vãn trả lời tin nhắn rất nhanh, Tạ Hành Dữ thuận lợi đăng nhập thành công.
Cậu mua và tải bộ phim kia xuống vào máy tính.
Thật ra Tạ Hà không muốn xem lắm nhưng nhìn cún nhỏ hứng thú bừng bừng như vậy nên cũng đành xem cùng cậu.
Vì để tạo bầu không khí, cậu còn kéo rèm vào, chỉ để lại một chiếc đèn bàn để đảm bảo có lượng ánh sáng nhất định không gây mỏi mắt.
Tạ Hành Dữ kết nối phim lên TV, đóng chặt cửa phòng rồi còn cầm đồ ăn vặt lại.
Chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ, bắt đầu chiếu phim.
Bản thân Tạ Hà không sợ xem phim kinh dị, lại có người bên cạnh nên càng không sợ.
Lúc đầu phim còn ăn vặt với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng xem một hồi thì bắt đầu cảm thấy rợn sống lưng, không nuốt trôi được nữa.
Tạ Hành Dữ không lừa anh, đúng là không phải phim kinh dị đẫm máu bạo lực khủng bố, mà là phim kinh dị đầy suy tư và thâm ý.
Đột nhiên chuyển cảnh, thân thể anh khẽ run lên, vô thức nắm lấy cánh tay Tạ Hành Dữ.
Cánh tay cún nhỏ Tạ còn vẫn còn dấu vết bị mèo cào, thoạt nhìn tất cả đều nhô lên.
Tạ Hà nắm được cánh tay như vậy lập tức cảm thấy mình nắm phải một vật thể gì đó không rõ, trong lòng lộp độp một tiếng, anh như có điện giật buông tay ra.
Anh bị đối phương dọa, còn Tạ Hành Dữ bị anh cào đau nhưng nhìn không kêu lên, chỉ khẽ nói: "Nếu chú nhỏ sợ như vậy, hay là đến gần con một chút?"
Nghe giọng điệu bình tĩnh của cậu, Tạ Hà đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng —— Không lẽ tên nhóc này cố ý dụ dỗ anh xem phim kinh dị sao?
Mặc dù giữa đường anh đã nhìn thấu cái bẫy của cún nhỏ Tạ, nhưng